ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 122

viết thêm vào, hay tốt hơn là cứ viết như con thuyền dạt vào trễ hơn thực tế.
Anh chừa lại chỗ trống. Sáng mai anh sẽ đánh tín hiệu, nói rằng hai người
quá bận lo cho đứa bé nên không thể báo hiệu sớm hơn. Sổ nhật ký sẽ vẫn
nói sự thật, chỉ hơi trễ một chút. Chỉ một ngày thôi. Anh thấy bóng mình
trong tấm gương đặt ngay trên “Ghi chú theo Điều lệ Hải đăng 1911” treo
trên tường. Trong giây lát anh không nhận ra khuôn mặt trong gương.

***

“Tôi không rành mấy chuyện này mình à,” Tom nói với Isabel trong buổi

chiều khi đứa bé xuất hiện.

“Mình sẽ không bao giờ rành hết nếu cứ đứng đó. Em chỉ cần mình ôm

nó giúp em để em xem sữa đã được chưa. Không sao đâu. Nó không cắn
đâu,” cô mỉm cười. “Chưa tới lúc biết cắn.”

Đứa bé chỉ bằng cánh tay của Tom, nhưng anh bế nó vụng về như đang

ôm con bạch tuộc.

“Đứng yên một phút thôi,” Isabel dặn, chỉnh lại cánh tay anh. “Được rồi.

Cứ giữ như vậy. Giờ thì...” cô chỉnh lại lần cuối cùng, “giao hết cho mình
trong vòng hai phút tới.” Cô đi vào bếp.

Lần đầu tiên Tom ở một mình với đứa bé. Anh đứng im như đang canh

gác, sợ nhỡ làm gì sai. Đứa bé bắt đầu ngọ nguậy, chân đá tay vung khiến
anh lúng túng.

“Thôi nào! Đừng làm khó đàn ông con trai chứ,” anh năn nỉ đứa bé, vừa

cố giữ cho vững.

“Nhớ đỡ đầu nó,” Isabel gọi vào. Ngay lập tức anh luồn bàn tay xuống

đầu đứa bé, thấy nó thật nhỏ bé trong lòng bàn tay mình. Đứa bé lại trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.