ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 129

Chương 11

Một con mòng biển đang tò mò nhìn Tom từ trên vách đá rong bám. Nó

cứ dõi theo anh suốt khi anh gói ghém thi thể giờ đã có xú khí của người
chết trong tấm bạt. Thật khó mà đoán khi còn sống người này đã làm gì.
Gương mặt anh ta không quá già cũng không quá trẻ. Anh ta gầy guộc, tóc
vàng, Bên má trái có một vết sẹo nhỏ. Tom tự hỏi có ai nhớ đến anh ta
không; có ai từng yêu ghét con người này không.

Bãi tha ma cũ chôn cất nạn nhân đắm tàu nằm ở chỗ đất trũng, gần biển.

Khi anh bắt đầu đào huyệt thì chỉ còn cơ bắp điều khiển con người, để làm
cái việc quen thuộc từ ký ức mù mịt, thứ nghi lễ anh từng nghĩ sẽ không
bao giờ phải làm nữa.

Lần đầu tiên làm nhiệm vụ chôn cất đồng đội anh đã nôn thốc tháo trước

cảnh tượng những thi thể vương vãi cạnh nhau, chỉ đợi từng nhát xẻng. Sau
một thời gian thì chỉ đơn giản là việc phải làm. Anh thầm mong nhận thi
thể của những người gầy gò, hay những người bị mất chân, vì như vậy thì
dễ khiêng hơn nhiều. Chôn cất. Đánh dấu. Đưa tay chào, rồi quay bước đi.
Chỉ có vậy thôi. Có lúc anh còn mong nhận được thi thể ít nguyên vẹn nhất:
trong đêm Tom lạnh cả người khi nhận ra khi đào huyệt bản thân anh còn
chẳng thấy suy nghĩ như vậy có gì không ổn.

Tiếng xẻng như tiếng thở khô khốc sau mỗi lần chạm xuống đất. Sau khi

mồ đã đắp thành nấm, anh đứng yên một lúc, cầu nguyện cho người xấu số
tội nghiệp kia, nhưng anh lại nghe tiếng mình thì thầm. “Xin Chúa tha thứ
cho con, cho hết thảy tội lỗi của con. Và tha thứ cho cả Isabel. Người thấu
rõ lòng nàng. Biết nàng đã chịu khổ nhiều. Tha thứ cho cả hai chúng con.
Chúa nhân từ.” Anh làm dấu thánh giá rồi quay lại chỗ chiếc xuồng, chuẩn
bị thả lại xuống biển. Anh nhấc xuồng lên, một tia nắng phản chiếu, rọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.