ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 131

vì về hướng bắc, mà gió thì hầu như không bao giờ thổi hướng bắc cả. Một
bên là Ấn Độ Dương – hiền hoà, tĩnh lặng và ấm áp. Còn Nam Đại Dương
nằm bên còn lại – dữ dội và nguy hiểm lắm. Phải tránh ra nghe con.”

Đứa bé vung tay ra khỏi chăn như đáp lời anh, Tom để bàn tay nó nắm

chặt lấy ngón trỏ của mình. Chỉ trong một tuần sau khi đứa bé xuất hiện
anh đã thấy quen với tiếng u ơ của nó, với cách nó nằm ngủ trong nôi, sự
tĩnh lặng như toả hương khắp nhà, tựa mùi bánh mới nướng hay mùi hoa
tươi. Anh thấy lo khi nhận ra mỗi sáng anh lại lắng nghe xem nó đã dậy
chưa, rồi khi nó khóc anh bế nó lên ngay như một thứ phản xạ.

“Mình thấy thương nó rồi phải không?” Isabel đứng ở bậc cửa, lên tiếng.

Tom nhướng mày, rồi cô mỉm cười. “Làm sao mà không thương cho được.”

“Nó làm gì cũng thấy thương...”

“Mình sẽ là một người cha tốt.”

Anh trở người trên ghế. “Izz à, việc ta làm vẫn sai, việc không báo lại

đó.”

“Mình cứ nhìn nó đi. Trông nó vậy thì làm sao có gì sai được?”

“Nhưng... chuyện ở chỗ đó. Ta không cần làm gì sai nữa. Ta có thể báo

cáo lại rồi xin nuôi nó. Chưa muộn mà, Izz. Vẫn còn có thể sửa mà.”

“Xin nuôi?” Isabel gồng người lên. “Người ta sẽ không bao giờ cho một

đứa nhỏ ra hải đăng ở nơi mông quạnh: không có bác sĩ, không có trường
học. Có lẽ họ lo nhất là không có nhà thờ. Và nếu người ta có quyết định
cho nó làm con nuôi, họ vẫn sẽ chọn một cặp vợ chồng ở thị trấn nào đó.
Còn giấy tờ nọ kia rối rắm, biết bao giờ cho xong. Họ sẽ muốn gặp chúng
ta. Mình thì vẫn chưa tới đợt phép, phải một năm rưỡi nữa ta mới về lại đất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.