ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 156

Trong bữa trưa ngày Giáng Sinh, Bill Graysmark nói lời cầu nguyện, gần

như nức nở khi cám ơn Chúa đã mang Lucy đến. Sau đó khi đứng trong
bếp, Violet thổ lộ với Tom rằng chồng bà cứ như một người khác hẳn từ
ngày Lucy ra đời. “Thật nhiệm màu. Cứ như thuốc tiên.”

Bà nhìn đám hoa dâm bụt màu hồng bên ngoài cửa sổ. “Khi nhận được

tin dữ từ Hugh, Bill đã rất đau khổ, nhưng tới khi biết tin Alfie thì ngã quỵ
hoàn toàn. Ban đầu ông ấy mãi không chịu tin. Nói là không thể nào có
chuyện như vậy được. Hàng tháng trời ông ấy viết thư hết chỗ này đến chỗ
khác, khắp mọi chốn, cứ cố chứng minh hẳn đã có sự nhầm lẫn. Lúc đó tôi
cũng có phần an ủi: tôi rất tự hào vì ông ấy vẫn cố chống lại tin dữ. Nhưng
rồi ở đây có nhiều người không chỉ mất một đứa con. Tôi biết vậy.

“Cuối cùng ông ấy cũng kiệt sức. Đau khổ quá.” Bà hít một hơi sâu.

“Nhưng giờ đây...” bà ngước nhìn, mỉm cười hạnh phúc, “ông ấy lại như
xưa, nhờ có Lucy. Tôi nghĩ ông ấy thương Lucy nhiều như anh vậy. Con
nhỏ là cả thế gian với ông ấy.” Rồi bà nhón chân, hôn lên má Tom. “Cảm
ơn anh.”

Sau bữa trưa hai người phụ nữ đi dọn dẹp bát đĩa, Tom ngồi trên bãi cỏ

phủ bóng râm với Lucy. Con bé lẫm chẫm chạy chơi, thỉnh thoảng lại chạy
đến bên anh, hôn anh tới tấp. “Trời, cảm ơn cưng nhiều!” anh cười khúc
khích. “Đừng ăn thịt ba mà!” Con bé nhìn anh, đôi mắt tìm kiếm mắt anh,
như mặt gương trong phản chiếu, mãi tới khi anh kéo nó vào lòng, cù vào
người nó.

“A, người cha kiểu mẫu đây rồi!” một giọng nói vang lên từ sau lưng.

Tom quay lại, thấy ông cha vợ đang tới gần.

“Ra coi hai người sao rồi. Vì hay nói là tôi rất mát tay với ba đứa con!”

Khi những tiếng cuối cùng bật ra, dường như có một bóng đen vừa lướt qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.