ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 169

“Nhưng rồi cuối cùng Chúa cũng rủ lòng, đúng không?” Ralph mỉm

cười.

“Vậy sao Ralph? Đâu phải với ai Chúa cũng rủ lòng được? Như với cái

nhà anh người Đức kia...”

“Đừng có nói vậy chứ. Dù sao Chúa cũng phù hộ anh rồi còn gì!”

Tom tháo nhẹ cà vạt và cổ áo – tự nhiên không khí ở quầy bar trở nên

ngột ngạt.

“Anh không sao chứ?” Ralph hỏi.

“Trong này ngột quá. Chắc cháu đi ra ngoài một lúc.” Nhưng ở ngoài

cũng chẳng khá hơn. Không khí như đặc quánh lại, như thuỷ tinh bị nung
chảy, khiến anh càng thấy ngộp chứ chẳng dễ thở hơn chút nào.

Giá như lúc này anh có thể nói chuyện với Isabel, chỉ có hai người, bình

tĩnh... Mọi thứ sẽ ổn. Bằng cách nào đó mọi thứ rồi cũng sẽ ổn thôi. Anh
đứng thẳng dậy, hít một hơi sâu rồi chậm rãi bước về khách sạn.

***

“Con nhỏ ngủ ngay,” Isabel vừa đóng cửa phòng ngủ vừa nói, Lucy nằm

giữa đống gối chặn, phòng khi nó lăn ra mép giường. “Hôm nay nó ngoan
quá, suốt cả buổi lễ đông người vậy. Chỉ khóc lúc bị ướt thôi.” Lúc này
giọng cô đã bớt run so với khi Hilda kể lại câu chuyện cũ.

“Con nhỏ cưng quá, như thiên thần vậy,” Violet mỉm cười nói. “Không

biết ba má sẽ ra sao đây khi ngày mai nó về đảo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.