ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 182

Cuộc đời… Septimus ngẫm ngợi khi hai con gái đã ra về: ta không thể

trông gì ở cuộc đời khốn nạn này cả. Đời cho ta thứ gì thì lấy đi thứ khác.
Đứa bé ra đời, cha con hòa thuận trở lại, thế rồi người con rể và đứa cháu
ngoại mất dạng, để lại đứa con gái đau khổ thân tàn ma dại. Giờ đây lại có
kẻ muốn khuấy nước chọc bùn. Thôi thì sống hôm nay làm sao biết được
ngày mai.

***

Hạ sĩ Knuckey ngồi ở bàn giấy, gõ mũi bút chì xuống cuốn sổ nháp,

ngắm vết chì mỏng manh chạy dài. Một người đàn bà khốn khổ tội nghiệp.
Cô ta có lỗi gì khi mong muốn đứa bé vẫn còn sống? Irene, vợ của hạ sĩ, thi
thoảng vẫn khóc thằng nhóc Billy, mặc dù đã hai mươi năm kể từ ngày nó
chết đuối, lúc vừa chập chững. Sau đó hai người có thêm năm đứa con nữa,
nhưng nỗi đau cứ luẩn quẩn quanh họ.

Thực lòng mà nói khả năng đứa bé còn sống gần như không tưởng. Dù

vậy ông ta vẫn rút ra một tờ giấy và bắt đầu bản tường trình sự việc mới. Ít
nhất người đàn bà họ Roennfedlt cũng xứng đáng có đầy đủ thủ tục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.