ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 190

Hannah dạy đàn dương cầm rồi dạy chữ cho đám thợ gỗ. Nhiều tay thợ còn
thấy đắc chí vì họ thuê lại (dù chỉ một tiếng đồng hồ mỗi tuần) chính con
gái của người vẫn thuê họ làm việc. Nhưng nhìn chung người ta coi trọng
sự tử tế và thái độ thẳng thắn của Hannah.

Hannah cảm thấy hạnh phúc. Cô đã tìm được một người chồng hiểu cô

hoàn toàn, người có thể cùng cô nói chuyện triết học và văn học cổ điển,
người có nụ cười làm mọi lo lắng tan biến và khiến cuộc sống khó khăn
cũng trở nên dễ chịu.

Năm tháng qua đi, dần dần người ta cũng dễ chịu hơn phần nào với

người thợ làm bánh có chất giọng ngoại quốc không thể nào phai. Vài
người, như vợ của Billy Wishart hay hai mẹ con Joe Rafferty vẫn còn kiểu
đi băng qua đường mỗi khi thấy Hannah và Frank, nhưng hầu hết cũng đã
yên ổn. Đến năm 1925 Hannah và Frank thấy cuộc sống đã có phần chắc
chắc hơn, tiền nong cũng ổn để sinh con. Tháng Hai năm 1926 con gái họ
chào đời.

Hannah vẫn nhớ giọng hát cao, du dương của Frank mỗi khi anh đưa nôi.

Schlaf, Kindlein, schlaf. Dein Vater hüt’ die Schaf, Die Mutter schüttelt’s
Bäumelein, Da fällt herab ein Träumelein. Schlaf, Kindlein, schlaf!

[1]

[1] Bài hát ru con bằng tiếng Đức: “Ngủ ngoan, con yêu, ngủ ngoan. Cho

con giữ bầy cừu. Mẹ con rung cành cây. Rụng xuống cho con một giấc mơ
nho nhỏ. Ngủ ngoan, con yêu, ngủ ngoan” (ND)

Trong căn phòng nhỏ bé, bên ngọn đèn dầu, mặc cho lưng đau, Frank

ngồi trên ghế đã tơi tả. Anh nói “Thực tôi không thể nghĩ đời mình lại may
mắn đến vậy, mình à.” Gương mặt anh ửng lên, không phải vì ngọn đèn bên
cạnh mà vì hình hài bé nhỏ đang nằm trong nôi, đang hít thở nhịp nhàng, từ
từ chìm vào giấc ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.