ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 204

bài “Ba con chuột mù.” Con bé nói, “Má để con tự đánh,” rồi lại bắt đầu
chơi thứ nhạc inh tai của mình.

Con bé ngồi hàng giờ trên sàn bếp, nguệch ngoạc bằng bút chì màu trên

mặt sau của những mẫu đơn CLS đã hết hạn, vẽ ra những hình rối rắm ngẫu
nhiên, rồi chỉ tay vào đó và nói, “Má nè, ba nè, Lulu ở Hải đăng nè.” Với
con bé, tòa tháp đèn cao gần bốn chục thước đằng sau cũng hết sức bình
thường. Tòa tháp đèn làm nền tranh, có thêm một ngôi sao trong đó. Ngoài
những từ như “chó” và “mèo” – là những khái niệm có phần xa lạ mà Lucy
phải học từ sách vở, con bé giờ đã rành rọt nào là “thấu kính”, “lăng kính”
rồi cả “khúc xạ.” “Ngôi sao của con đó,” con bé mách với Isabel tối hôm
đó, khi nó chỉ tay vào tranh. “Của ba cho con đó!”

Con bé hay kể chuyện cho Tom nghe, chuyện cá, chuyện hải âu, chuyện

tàu thuyền. Khi cả nhà đi dạo dưới biển, nó thích nắm tay Tom một bên,
Lucy một bên rồi đu lên giữa hai người. “Lulu ở Hải đăng!” là câu con bé
tích nói nhất, nó cứ nhắc lại mỗi khi vẽ hình mình trong những bức tranh
nguệch ngoạc, hay kể chuyện có mình trong đó.

***

Đại dương không hề ngừng nghỉ. Không biết khởi đầu và cũng chẳng

hay kết thúc. Con gió cũng không bao giờ xong việc. Đôi khi nó biến đâu
mất, nhưng chỉ để lấy đà từ nơi nào đó, rồi quay lại vần vũ hòn đảo, như để
chứng minh một điều mà Tom không bao giờ hiểu được. Sự sống trên đảo
tính theo thang đo của những người khổng lồ. Thời gian theo hàng triệu
năm; những hòn đá từ xa trông như những viên xúc xắc thả vào bờ biển
thực ra là những vách núi rộng hàng trăm feet, đã bao thiên niên kỷ chịu
sóng liếm, ngả nghiêng rồi xếp thành lớp lớp thẳng đứng.

Tom ngắm Lucy bà Isabel đang nghịch nước trong Bể Thiên Đàng. Con

bé thích mê trò đập nước, vị mằn mặn và cả con sao biển màu xanh rực rỡ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.