ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 205

nó vừa bắt được. Anh ngắm ngón tay của Lucy giữ chặt lấy con sao biển.
Gương mặt nó sáng lên, hớn hở tự hào, như thể tự tay nó làm ra con vật đó
vậy. “Ba coi nè. Sao biển của Lucy đó!” Tom thấy thật khó khăn khi tập
trung nghĩ đến cả hai thứ khung thời gian đó: sự hiện hữu của hòn đảo và
sự sống của một đứa trẻ.

Anh thấy kinh ngạc rằng cuộc đời nhỏ bé của đứa con gái có ý nghĩa với

anh còn nhiều hơn cả những thiên niên kỷ trước đó. Anh vất vả cố hiểu cảm
xúc của chính mình – anh thấy vừa êm dịu vừa có chút bất an khi con bé
hôn anh, chúc anh ngủ ngon, hay khi nó đưa cho anh xem chỗ đầu gối bị
trầy xước, để được hôn một cái cho hết đau – thứ phép màu chỉ cha mẹ mới
có.

Với Isabel, Tom cũng bị giằng xé giữa khát khao có cô, giữa tình yêu và

cái cảm giác khiến anh không thở được. Hai cảm giác đó chà xát lẫn nhau,
không thể dàn hòa.

Đôi khi, một mình ngồi trong tháp đèn, anh bắt gặp mình đang nghĩ về

Hannah Roennfeldt. Cô ấy dong dỏng cao? Hay đẫy người? Liệu trên
gương mặt Lucy có nét nào của cô ấy không? Mỗi khi Tom cố mường
tượng ra Hannah, anh chỉ thấy hai bàn tay che lấy một gương mặt đang nức
nở. Anh rùng mình, rồi trở lại với công việc đang làm dở.

Đứa trẻ này khỏe mạnh, hạnh phúc, được yêu thương. Nó sống trong cái

thế giới nhỏ bé, vượt ra ngoài tầm với của báo chí và tai tiếng. Vượt cả ra
khỏi tầm với của thực tế cuộc sống. Cũng có lúc trong vài tuần Tom dường
như tin được vào câu chuyện về một gia đình bình thường, hạnh phúc. Câu
chuyện như một thứ ma túy mê muội.

***

“Không được để ba biết. Đợi khi nào má cho mới được nói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.