ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 227

lúc càng dây thêm qua nhiều tháng. Anh thấy nghẹt thở. Ralph vẫn ngồi im,
chờ đợi.

Tom quay sang ralph, đột nhiên run rẩy. “Chúa ơi, cháu chỉ muốn làm

sao cho phải thôi, bác Ralph à! Nói cho cháu biết phải làm sao đây! Cháu…
Cháu không chịu được nữa! Cháu không thể chịu được nữa.” Anh ném cái
chai xuống đất. Chai bia vỡ tan tành trên mặt đá, những lời nói tan vào thổn
thức.

Ralph choàng tay qua anh. “Được rồi, con trai. Từ từ đã. Tôi đã sống lâu

hơn anh một chút. Thấy đủ rồi. Đúng sai nhiều khi như hai con rắn quái
quỷ vậy; quấn vào nhau mình không biết đâu là đâu, cho tới khi bắn chết cả
hai, rồi lúc đó thì đã muộn mất.”

Ông lão nhìn Tom, nhìn thật lâu, không nói năng gì. “Vấn đề ở đây là;

bới lại chuyện cũ thì có ích? Có sửa được gì nữa đâu.” Những lời đó, không
hề có chút phán xét hay hằn học nào, lại như lưỡi dao xoáy vào tận gan ruột
Tom. “Lạy Chúa, muốn người ta trở nên điên loạn thì cách nhanh nhất là để
anh ta cứ vật vã đúng sai.”

Ralph khẩy chỗ ngón tay bị sần. “Nếu tôi có con trai, tôi sẽ rất tự hào nếu

nó chỉ bằng được một nửa của anh. Anh là người tử tế, Tom à. May mắn
nữa, có vợ như vậy, con gái như kia. Cứ tập trung vào những gì tốt nhất cho
gia đình anh hiện giờ. Ơn giời đã cho anh một cơ hội thứ hai, nên tôi nghĩ
Người cũng không phiền chuyện hồi đó anh làm gì, hay không làm gì. Anh
phải nghĩ tới hiện tại. Chuyện gì làm được thì làm ngay hôm nay, còn
chuyện cũ thì quên đi. Những việc khác để cho thánh thần, hay ma quỷ, hay
gì gì nữa lo liệu.”

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.