ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 230

của Hannah. Nhưng làm sao có thể đồng ý với Tom, dù chỉ trong chốc lát,
vì mọi thứ sẽ tan tành hết, cô biết vậy. “Tom. Sống để bụng chết mang đi.
Không thể đặt lương tâm cắn rứt của mình lên trên hạnh phúc của Lucy.”

Lương tâm cắn rứt? Chúa ơi, Isabel, ở đây đâu phải là chuyện thó vài

xu từ hòm công đức! Đây là chuyện cuộc đời của một đứa nhỏ! Và đời của
mẹ nó nữa. Ta được sung sướng giây nào thì Hannah phải trả giá giây đó.
Làm vậy không thể nào đúng được, ta có cố nghĩ kiểu gì cũng vậy thôi.”

“Tom, giờ đây mình đang mệt, mình đang mệt, mình đang buồn, đang

rối. Sáng mai thức dậy mình sẽ thấy khác đi. Tối nay em sẽ không nói gì
chuyện này với mình nữa.” Cô chạm vào tay anh, cố không để lộ sự run rẩy
trong lời nói. “Ta… ta… đời không như là mơ! Ta phải hiểu điều đó.”

Anh nhìn cô chằm chằm, thấy tê dại, thầm nghĩ biết đâu cô không có

thật. Có lẽ chẳng có gì là thật, bởi khoảng cách nhỏ nhoi giữa hai người
như đã rẽ ra hai hiện thực khác nhau hoàn toàn, và họ không thể hòa vào
nhau được nữa.

***

Lucy rất thích ngắm những tấm ảnh chụp mình hồi còn nhỏ trong lần đầu

về Partageuse. “Lulu đó!” con bé nói với Tom khi ngồi trong lòng anh, chỉ
vào tấm ảnh trên bàn. “Nhưng lúc đó Lulu còn nhỏ lắm. Giờ Lulu lớn rồi.”

“Đúng là Lulu lớn thật rồi. Sinh nhật tới đã bốn tuổi rồi mà.”

“Kìa,” con bé nói tiếp, chỉ tay mạnh mẽ, “là má của má.”

“Đúng rồi. Má của má tức là bà ngoại.”

“Còn kia là ba của ba.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.