ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 232

Nhưng gần đây, mỗi ngày với đứa trẻ này lại chứa đựng một rủi ro mới.

Con bé càng biết nói càng có khả năng đào xới thế giới chung quanh nó, để
biết cho được câu chuyện về bản thân mình. Tom thấy ray rứt tột cùng khi
nghĩ rằng mọi hiểu biết của con bé về cuộc đời, về bản thân nó đều được
gây dựng trên một lời nói dối kinh khủng: chính là lời nói dối mà anh đã
tiếp tay làm cho hoàn hảo.

***

Mọi bề mặt trong buồng đèn đều sáng bóng: Tom vốn luôn chăm chỉ lau

chùi, nhưng giờ đây anh như liên tục tuyên chiến với từng con ốc vít, từng
chi tiết máy, cho mọi thứ phải đầu hàng, sáng bóng. Những ngày này người
Tom lúc nào cũng có mùi thuốc đánh bóng Duraglit. Các lăng kính lấp
lánh, ánh đèn sáng rực, không hề có một hạt bụi bám cản đường. Mỗi chiếc
răng cưa trong cơ chế máy đều vận hành nhịp nhàng. Thiết bị tháo đèn
dường như chưa bao giờ hoạt động chính xác đến vậy.

Nhưng căn nhà ở thì càng lúc càng xập xệ. “Mình coi đắp chút vôi bột vô

chỗ nứt tường đó được không?” Isabel hỏi khi hai người ngồi trong bếp,
vừa ăn trưa xong.

“Để chuẩn bị cho kỳ thanh tra sắp tới rồi tôi đắp.”

“Nhưng mình chuẩn bị cả mấy tuần rồi còn gì, đúng ra là mấy tháng

luôn. Có phải như Nhà vua sắp ghé thăm đâu hả?”

“Tôi chỉ mọi thứ thật tươm tất, có vậy thôi. Tôi đã nói mình rồi, kỳ này

có khi ta sẽ xin được việc ở Trạm đèn Mũi Moore. Như vậy sẽ ở đất liền,
gần với Geraldton. Gần người. Xa Partageuse đến hàng trăm dặm.”

“Vậy mà có lúc mình tưởng như không thể rời xa Janus.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.