ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 235

Khi trở lại anh để ý thấy một người đàn bà cứ nhìn mình chằm chằm.

Anh kiểm tra xem đã kéo khóa quần chưa, rồi nhìn ra phía sau, biết đâu

cô ta đang nhìn ai khác. Nhưng cô ta vẫn nhìn anh. Cô ta tiến lại gần rồi
nói, “Anh không nhớ tôi phải không?”

Tom nhìn cô ta một lần nữa. “Xin lỗi, có lẽ chị nhầm tôi với ai.”

“Cũng lâu rồi mà,” cô ta nói, mặt ửng đỏ. Trong giây lát nét biểu cảm

trên gương mặt cô ta thay đổi, và anh nhận ra gương mặt người con gái trên
tàu khi anh lần dầu đến Mũi Partageuse. Cô ta đã già đi nhiều, gầy gò hơn,
dưới mắt có quầng thâm. Anh tự hỏi không biết cô ta có đau ốm gì không.
Anh vẫn nhớ cô gái đó, trong bộ áo ngủ, mắt mở to vì sợ hãi, bị một tay say
rượu ngu xuẩn ép dựa vào tường. Ký ức đó như đã thuộc về một con người
khác. Đã một hai lần anh tự hỏi không biết cô gái ấy giờ ra sao, và cả tên
say rượu đã hù dọa cô nữa. Anh chưa bao giờ kể lại chuyện đó với ai, kể cả
Isabel. Linh cảm khiến Tom biết rằng giờ đây đã quá trễ để mà kể lại.

“Tôi chỉ muốn cảm ơn anh,” người phụ nữ vừa lên tiếng nhưng ngay lập

tức bị cắt ngang bởi giọng người gọi ra từ cánh cửa sau khán phòng. “Sắp
bắt đầu rồi. Vào trong đi.”

“Xin phép cô,” Tom nói. “Tôi phải đi đây. Có lẽ gặp cô sau vậy.”

Chương trình bắt đầu ngay khi anh ngồi xuống ghế trên sân khấu. Vài

bài diễn văn, mấy mẩu chuyện từ những người gác đèn cũ; rồi đến phần
trưng bày mô hình của chiếc đèn đầu tiên.

“Mẫu đèn này,” ông Thị trưởng dõng dạc tuyên bố, “được một nhà hảo

tâm xứ Mũi tài trợ, chính là Ngài Septimus Potts đây. Tôi rất hân hạnh
thông báo hôm nay ngài Potts cùng với hai cô Hannah và Gwen cũng đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.