ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 272

Trong giây lát, Tom như tê liệt khi nhìn vợ con, nhìn nỗi đau khắc trên

gương mặt của cả hai – anh từng hứa với Bill Graymark sẽ che chở chăm
sóc cho cả hai. Cuối cùng, anh chỉ nói được, “Chúa ơi, Izz... Tôi xin lỗi
mình.”

Kenneth Spragg đã cạn hết kiên nhẫn, chụp lấy cánh tay Tom rồi tống

anh vào trong xe. Khi Tom thụp người ở phía sau xe, Lucy bắt đầu hét lên.
“Ba ơi, đừng đi mà! Đừng mà ba! Đừng đi mà!” Gương mặt nó méo xệch,
đỏ gay, nước mắt giàn giụa, miệng gào khóc. Isabel không cách gì dỗ dành
được. “Má ơi, cản họ lại đi! Mấy ông đó hư lắm má! Họ hư với ba đó!”

“Má biết cưng à, má biết mà.” Cô đặt môi lên tóc con bé, thầm thì.

“Nhiều khi mấy người đàn ông làm những chuyện rất tệ, cưng à. Tệ lắm.”
Khi thốt lên những lời đó, cô biết chuyện tồi tệ hơn vẫn còn ở phía trước.

Ralph đứng ở mũi thuyền, thấy hết cảnh tượng đó. Khi về tới nhà gặp

Hilda, lão nhìn vợ mình: ngây người nhìn, có lẽ đã hai mươi năm mới nhìn
như vậy.

“Sao vậy?” bà vợ hỏi, thấy sự quan tâm đó hơi lạ lùng.

“Chỉ là… chỉ là… mà… không có gì cả,” lão đáp, rồi kéo bà vào lòng,

ôm bà thật lâu.

***

Tại đồn cảnh sát xứ Mũi, Vernon Knuckey nói với Kenneth Spragg. “Tôi

nói lại lần nữa, thưa hạ sĩ. Anh không thể mang anh ấy về Albany ngay
trong chiều nay. Rồi anh ấy sẽ được chuyển đi đàng hoàng, để tôi hỏi thêm
vài câu đã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.