ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 288

“Con không phải tên Grace! Con là Lucy!” đứa bé hét lên. “Con muốn đi

về nhà! Má ở đâu rồi? Cô không phải là má con!”

Mỗi lời con bé thốt ra lại làm Hannah nhói lòng, cô chỉ biết thầm thì,

“Bao lâu rồi mẹ cứ thương nhớ con. Bao lâu rồi…”

Septimus còn nhớ sự bất lực của chính mình khi Gwen, lúc đó cũng bằng

tuổi Grace bây giờ cứ đi theo đòi mẹ, như thể ông vừa giấu bà vợ quá cố ở
đâu đó trong căn nhà. Giờ nhìn cảnh này ông vẫn thấy xót xa.

Hannah thoáng thấy cha. Gương mặt ông cho thấy ông đang nghĩ gì. Nỗi

tủi thân xâm chiếm cô.

“Con bé cần có thời gian để quen với con. Con phải kiên nhẫn, Hanny

à,” ông nói. Con bé vừa tìm được một cái hốc nấp ngay sau cây chanh già
và bụi tầm bóp. Nó đứng đó giữ thế, sẵn sàng vùng chạy.

“Nó không biết con là ai cả, cha à. Không biết gì hết. Thì đúng thôi. Nó

không muốn lại gần con,” Hannah thổn thức.

“Rồi nó sẽ nguôi ngoai,” Septimus nói. “Sẽ mệt mỏi rồi ngủ gục ngay

đó, hay đói bụng mà chui ra. Kiểu gì thì con cũng phải chờ đợi.”

“Con biết mà cha, con biết là nó phải tập quen với con trở lại.”

Septimus đặt tay lên vai cô. “Không có chuyện ‘trở lại’ ở đây. Với con

bé con là một người hoàn toàn xa lạ.”

“Cha thử xem. Con xin cha, xem thử nó chịu đi ra không... Nó cũng

vùng chạy khỏi Gwen.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.