ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 306

Vượng Chung”. Ông ta mỉm cười, xoa hay tay vào nhau. “Đúng như tôi
muốn”.

Tom nhướng mày tỏ ý ngạc nhiên.

“Điều đó cho thấy họ đang rối trí, không biết nên quy anh tội gì”, ông

luật sư nói tiếp. “Thiếu trách nhiệm gây hiệu quả nghiêm trọng – hai năm
và nộp phạt. Xâm phạm tử thi – hai năm kèm lao động công ích. Không
trình báo khi phát hiện tử thi, ừ thì,” ông ta bật cười khẩy, chỉ là phạt mười
bảng thôi. Lập giấy khai sinh khống – hai năm lao động công ích và phạt
hai trăm bảng”. Ông luật sư gãi cằm.

Tom buộc miệng, “Còn tội… tội bắt cóc trẻ con thì sao?”. Đây là lần đầu

tiên anh dùng cụm từ đó, thấy nao núng khi nghe chính miệng mình nói ra.

“Điều 343 luật Hình sự. Bảy năm lao động công ích”. Ông luật sư làm

điệu bộ mím miệng, tự gật đầu với chính mình, anh Sherbourne à, lợi thế
của anh là ở chỗ luật pháp chỉ có thể quy định được những việc thông
thường. Người ta soạn luật cũng chỉ lường đến những việc hay xảy ra. Vậy
nên điều 343 chỉ áp dụng được cho…”, ông luật sư cầm cuốn sách đã sờn
gáy rồi đọc lớn, “trường hợp có ý định tước đi một đứa trẻ từ cha mẹ nó…
lừa gạt, hoặc dùng vũ lực, hoặc dụ dỗ đứa bé đi chỗ khác, hoặc giam giữ
đứa bé…”

“Vậy thì sao?”, anh hỏi.

“Tức là họ sẽ không đủ chứng cứ mà buộc anh tội đó. Anh may mắn ở

chỗ trong các trường hợp bắt cóc, trẻ em không tự tách mẹ trừ khi có người
mang chúng đi. Cũng không có chuyện trẻ con dạt lên đảo hoang. Anh thấy
không? Họ không thể nào lý luận được là anh đã bắt cóc đứa nhỏ cả. Anh
không hề ‘giam giữ’ đứa bé lại: về mặt pháp lý mà nói đứa bé muốn bỏ đi
lúc nào cũng được. Anh cũng không hề ‘dụ dỗ’ đứa bé. Và họ sẽ không bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.