ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 321

người xứ Mũi”. Violet Graysmark nói với Bill khi con gái đã ngủ say. “Anh
ta là cái loại người gì? Đợi cho đến khi con nhỏ không thể sống thiếu con
rồi đem nó đi”. Mắt bà nhìn vào tấm hình lồng khung chụp đứa cháu gái.
Bà đã lấy xuống từ bệ lò sưởi, giờ đây cất kỹ dưới lớp vải trong tủ đồ lót.

“Nhưng mình nghĩ gì hả Vi? Thực tình mình nghĩ sao?”

“Trời đất. Ngay cả khi anh ta không dí súng vào đầu bắt nó làm thì anh ta

vẫn là người chịu trách nhiệm. Nó mất đến đứa thứ ba thì rõ là không thể
nào bình thường được. Rồi còn đổ lỗi cho nó... Nếu anh ta muốn làm đúng
luật lệ thì làm ngay lúc đó. Tại sao để bao nhiêu năm rồi quay ngược lại,
khiến cho rất nhiều người phải chịu theo. Ta phải chịu trách nhiệm cho việc
làm của mình, Bill à. Dũng cảm là vậy. Phải biết chấp nhận hậu quả.”

Bill không nói gì cả. Violet vừa sắp lại mấy túi thơm đựng hoa oải

hương, vừa nói, “cứ như xát muối vào vết thương, chỉ vì lương tâm dằn vặt
của anh ta mà làm khổ Isabel và Lucy và...” bà đặt tay lên tay ông, “cả vợ
chồng mình nữa. Chẳng thèm nghĩ gì đến chúng ta cả. Cứ như từ trước giờ
mình không có liên quan.” Mắt bà rớm ướt. “Đứa cháu nhỏ của mình,
Bill... Biết bao nhiêu là tình thương...” Bà chậm rãi đóng ngăn kéo lại.

“Thôi mà Vi. Tôi biết mình khổ lắm. Tôi biết mà.”

Người chồng lên tiếng, ôm bà lại gần, để ý thấy tóc bà gần đã bạc nhiều.

Hai người đứng một hồi lâu, Violet thổn thức, Bill nói. “Tôi thật là dại, vậy
mà tôi cứ nghĩ đau khổ đã qua rồi.” Rồi ông nấc lên, ông ôm bà chặt hơn,
như thế lầm vậy sẽ ngăn được thứ tai họa vừa giáng xuống gia đình mình.

***

Lau sàn xong, con gái cuối cùng cũng đã ngủ. Hannah ngồi bên chiếc

giường nhỏ ngắm nó. Ban ngày cô không thể ngắm con bé. Grace giấu mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.