ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 332

Đâu còn là chuyện của cô nữa. Tom phải được xử theo luật. Nếu tòa

quyết rằng anh ta phải đi tù, thì mắt đền mắt, Kinh thánh đã dạy. Cô chỉ để
công lý lên tiếng. Nhưng rồi cô nhớ lại người đàn ông đã đến cứu cô khỏi
nỗi kinh hoàng đó, trên chuyến tàu nhiều năm trước. Cô nhớ lại mình đã
yên lòng biết bao khi anh ta xuất hiện. Sự oái ăm đó giờ đây lại khiến cô
thấy khó thở. Làm sao biết được lòng dạ con người? Cô từng thấy anh ta
dằn mặt tên say rượu ra sao. Hay anh ta cho rằng mình đứng trên cả luật?
Nhưng cô nghĩ đến hai lá thư và dòng chữ viết tay đẹp đẽ: “Hãy cầu
nguyện cho tôi”. Vậy là cô trở lại cầu nguyện, cô cầu nguyện cho cả Tom
Sherbourne: rằng anh ta sẽ được xử công bằng, mặc dù phần nào đó trong
cô vẫn muốn anh ta phải trả giá cho những việc đã làm.

***

Chiều hôm sau Gwen khoác tay cha, hai người đi dạo trên bái cỏ. “Con

nhớ nơi này lắm, cha biết không,” cô nói, quay đầu nhìn tòa nhà bằng đá
vôi hoành tráng phía sau.

“Nó cũng nhớ con lắm, Gwenny à,” cha cô đáp. Vài bước sau, ông nói,

“Giờ đây Grace đã về với Hannah rồi, có lẽ cũng tới lúc con về với cha...”

Gwen mím môi. “Con muốn vậy lắm. Con thực muốn vậy. Nhưng...”

“Nhưng gì kia?”

“Con nghĩ Hannah vẫn chưa tự xoay xở được.” Cô bước ra, nhìn cha.

“Con không muốn nói điều này chút nào, cha à, nhưng con nghĩ Hannah sẽ
không bao giờ chịu được. Còn con bé tội nghiệp nữa! Con chưa thấy đứa
trẻ con nào khổ tới vậy.”

Septimus chạm lên má con gái. “Cha biết một cô bé ngày xưa cũng khổ

như vậy. Làm cha đau lắm, con đó. Hàng tháng trời sau khi mẹ con qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.