ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 391

Tôi không thể cứ sống như thế… Tôi không thể đối diện với

chính mình. Những đau đớn mà tôi gây ra cho mình tôi không
bao giờ có thể nói xin lỗi cho đủ.

Ai cũng có vận ở đời, nếu vận tôi là như vậy, thì tôi vẫn thấy

mừng. Đáng ra tôi phải chết từ nhiều năm trước. Được gặp mình,
khi tôi tưởng đã hết thật rồi, rồi được mình thương yêu, nếu có
sống thêm một trăm năm nữa tôi cũng không mong gì hơn thế.
Tôi đã yêu thương mình bằng hết khả năng yêu thương của tôi,
có lẽ cũng chẳng đáng là bao. Mình thật tuyệt vời, mình đáng
gặp một người xứng đáng hơn tôi.

Mình đang giận dữ, đang đau đớn, chẳng thấy nghĩa lý gì nữa,

tôi biết. Nếu mình quyết định sẽ quay đi, tôi sẽ không bao giờ
nghĩ mình đã sai.

Có lẽ suy cho cùng, mỗi người đâu chỉ tính bằng tội lỗi lớn

nhất trong đời. Tôi chỉ có thể cầu Chúa, và xin mình, tha thứ cho
những đau đớn mà tôi đã gây ra. Và tôi cảm ơn mình, vì mỗi
ngày ta đã có nhau.

Mình có quyết định ra sao đi nữa, tôi sẽ chấp nhận. Tôi sẽ luôn

tôn trọng sự lựa chọn của mình.

Mãi là người chồng thương yêu của mình.

Tom

Isabel lần đầu ngón tay lên bức thư, cứ như nó là một bức tranh. Cô lần

theo những nét nghiêng đều đặn, những nét vòng thanh tú – cứ như làm vậy
sẽ khiến cô hiểu được những từ viết trên đó. Cô mường tượng ra những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.