ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 408

Cô nhìn xuống một chiếc xuồng bập bềnh gần cầu tàu theo mỗi đợt sóng,

cau mày trước ý nghĩ vừa tới. “Quanh đây không ai nhắc chuyện cũ –
chuyện vì sao mà Frank và Grace phải lên chiếc xuồng đó. Không một ai
lên tiếng xin lỗi. Ngay cả cha tôi cũng không muốn nói chuyện đó. Ít ra anh
đã xin lỗi. Đã trả giá việc anh làm với Frank.”

Một lúc sau, cô hỏi, “Giờ anh sống ở đâu?”

“Ở Abany. Ralph Addicott giúp tôi tìm việc ở cảng dưới đó khi tôi ra tù,

ba tháng trước. Được gần vợ tôi. Bác sĩ nói cô ấy phải được nghỉ ngơi hoàn
toàn. Hiện giờ cô ấy vẫn ở nhà an dưỡng, để được chăm sóc chu đáo.” Anh
hắng giọng. “Thôi tôi để chị đi. Tôi mong cuộc đời rồi sẽ tốt đẹp cho chị và
cho Lu… Grace.”

“Chào anh,” Hannah nói, quay bước ra về trên cầu tàu. Ánh nắng chiều

tàn nhuộm vàng lá cây bạch đàn khi Hannah đi tới nhà cha để đón con gái.

“Chú heo con ở nhà chơi…” Septimus vừa đọc câu đồng dao vừa lúc lắc

ngón chân của cháu gái đang ngồi trong lòng mình. Hai ông cháu ngồi chơi
ngoài hiên. “A nhìn ai về đó, Lucy-Grace.”

“A mẹ! Mẹ đi đâu về đó?”

Hannah nất ngờ nhìn thấy nơi con bé nụ cười của Frank, đôi mắt anh, cả

mái tóc vàng. “Một ngày nào đó mẹ sẽ kể cho con nghe, cưng à,” cô nói,
khẽ hôn nó. “Giờ mình đi về nhà nhé?”

“Ngày mai mình tới chơi với ông ngoại nữa được không mẹ?”

Septimus bật cười. “Con muốn tới chơi với ông lúc nào cũng được, công

chúa của ông. Bất kỳ lúc nào con thích.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.