ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 422

“Còn chồng cô?”

Cô tươi cười. “Tên là Henry! Gặp nhau hồi còn ở Không Quân… Anh ấy

rất dễ thương. Chúng cháu kết hôn hồi năm ngoái. Cháu rất may mắn.” Cô
nhìn ra mặt nước phía xa, rồi nói, “Cháu vẫn thường nghĩ về hai bác, nhiều
năm qua, không biết hai bác ra sao. Nhưng cho tới khi…” cô dừng lại, “cho
tới khi sinh Christopher thì cháu mới thức sự hiểu: tại sao hai người làm
như vậy. và tại sao mẹ lại khồng thể tha thứ cho hai người. Vì con cháu có
thể làm bất cứ điều gì. Không cần suy nghĩ.”

Cô vuốt lại mặt váy. “Cháu vẫn nhớ vài chuyện. Hoặc ít ra cháu nghĩ

vậy… như những giấc mơ rời rạc: ngọn đèn, đương nhiên rồi; tháp hải
đăng, rồi cả ban công quanh nó… gọi là gì nhỉ?”

“Vọng đài.”

“Cháu nhớ ngồi trên vai bác. Chơi dương cầm với bác gái. Một bài hát gì

đó kể chuyện chim gì đó trên cây, rồi cả lúc tạm biệt bác…

“Rồi mọi thứ lẫn lộn và cháu không nhớ gì nhiều. Chỉ còn cuộc sống mới

ở Perth, và trường lớp. Nhưng mà nhiều nhất, cháu nhớ gió, sóng và đại
dương: cứ như đã ăn vào máu thịt. Mẹ cháu không thích nước. Chẳng bao
giờ đi bơi cả.” Cô nhìn đứa bé. “Cháu không thể đến sớm hơn. Cháu phải
đợi mẹ… ừm… cho phép.”

Ngắm cô Tom thấy thấp thoáng nét mặt của cô bé ngày nào. Nhưng thật

khó liên kết giữa người phụ nữ ngồi đây và cô bé đó. Và ban đầu anh cũng
chật vật tìm lại con người cũ bên trong mình, người đã từng yêu thương
Lucy hết mực. Vậy mà người cha trẻ tuổi đó vẫn còn đó, còn đâu đó, trong
giây lát, rõ ràng như tiếng chuông đổ, anh nghe thấy giọng con bé lảnh lót.
“Ba ơi! Ba ơi bồng Lulu đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.