ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 46

xanh xám, tựa như viên phấn khổng lồ. Tháp cao chừng bốn mươi mét, gần
vách đá cao nhất trên đảo. Tom choáng ngợp, không chỉ vì tháp đèn cao
hơn những hải đăng anh từng gác mà còn vì trông nó thật thanh mảnh
duyên dáng.

Đằng sau cánh cửa sơn xanh mọi thứ gần giống như Tom hình dung. Bên

trong chỉ rộng vài sải chân, tiếng bước chân của hai người liên tục vọng
vào nền nhà xanh bóng và những bức tường trắng uốn cong, nghe như tiếng
đạn lạc. Mấy thứ đồ đạc sơ sài – hai tủ kệ, một chiếc bàn nhỏ – cũng được
uốn cong ở phía sau để khớp với tòa tháp, đứng nép vào tường như những
tấm lưng gù. Ngay giữa tháp là một trụ sắt dày chạy mãi lên tới buồng đèn
bên trên, bên trong chứa các quả nặng của hệ thống quay đèn đầu tiên.

Dãy cầu thang bề ngang rộng khoảng sáu tấc bắt đầu xoắn ốc dọc một

bên tường, rồi lên cao và biến mất sau nền sắt dày ở tầng trên. Tom đi theo
Whittnish lên đó. Tầng trên hẹp hơn, cầu thang xoắn ốc giờ nằm ở bên phía
tường đối diện, tiếp tục chạy lên tầng tiếp theo, cứ thế cho tới tầng thứ năm,
ngay dưới buồng đèn. Tầng năm cũng là trái tim điều hành của hải đăng.
Trong phòng quan sát có đặt một chiếc bàn, trên bàn có sổ nhật ký, máy
đánh Morse và ống nhòm. Đương nhiên trong tháp hải đăng các kiểu
giường hay ghế nằm ngả lưng đều bị cấm tiệt, chỉ có một chiếc ghế gỗ lưng
thẳng, tay vịn đã mòn, láng mịn dưới những bàn tay thô ráp của các thế hệ
người gác đèn.

Chiếc phong vũ biểu có lẽ đến lúc phải đánh bóng lại, Tom để ý, trước

khi thoáng thấy một vật gì đó ngay bên cạnh bản đồ hàng hải. Một cuộn len
có mấy cây kim đan đâm qua và một chiếc khăn quàng cổ vẫn chưa đan
xong.

“Của Docherty đó,” Whittnish gật gù nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.