ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 59

khoảng chừng môt dặm nữa nhưng khá gai góc, chắc nịch, chống chọi được
với muối và những cơn gió quật. “Đi hơi lâu. Anh có mệt không?” cô hỏi.

Tom bật cười. “Chắc cũng đủ sức đi mà khỏi phải chống gậy.”

“Ờ, tôi chỉ nghĩ ở Janus anh cũng đâu có chỗ nào để đi nhiều, phải vậy

không?”

“Thực ra cả ngày đi lên xuống cầu thang cũng tốn sức lắm.” Anh vẫn dè

dặt trước cô gái hay làm anh ngơ ngẩn trong thoáng chốc.

Họ đi tiếp, cây cối thưa đi và tiếng sóng biển mỗi lúc một to hơn. “Anh ở

Sydney tới, hẳn thấy Partageuse chán lắm.” Isabel buột miệng.

“Tôi cũng chưa ở đây lâu, nên không biết được.”

“Thì vậy. Nhưng Sydney... tôi tưởng tượng hẳn phải rộng lớn, nhộn nhịp

và hoành tráng lắm. Chốn đô thành mà.”

“Cũng chưa là gì so với London.”

Isabel đỏ mặt. “Ồ, tôi không biết là anh còn từng tới đó nữa. Hẳn thành

phố lớn lắm. Biết đâu ngày nào đó tôi cũng sẽ đi.”

“Ở đây tốt hơn, tôi nói thật. London... khá ảm đạm. Tôi hay ghé qua khi

có kỳ phép. Xám xịt, âm u, lạnh lẽo như xác chết. Tôi thích Partageuse
hơn.”

“Ta sắp tới chỗ đẹp nhất rồi. Hoặc ít ra là đẹp nhất với tôi.” Phía sau

hàng cây một eo đất lộ ra, nhô xa tới biển. Eo đất dài, trống trơn, bề ngang
rộng chừng vài trăm thước, sóng liếm mọi bề. “Đây là Mũi của xứ Mũi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.