ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 62

Cô mỉm cười, nhấp một ngụm bia gừng rồi trả lời. “Vì đi cho chim ăn

với anh rất là vui? Vì tôi đang chán? Vì tôi chưa bao giờ gởi thư ra hải
đăng?” Cô vén tóc lên rồi nhìn xuống nước. “Anh không thích tôi viết hả?”

“Ôi không, tôi không... ý tôi là...” Tom chùi tay lên chiếc khăn. Lại

choáng váng ngẩn ngơ. Một cảm giác thật mới mẻ, với riêng anh.

***

Tom và Isabel ngồi dưới chân cầu tàu ở Partageuse. Hôm đó là ngày gần

cuối năm 1920. Gió đẩy những con sóng nhỏ liếm lên mạn thuyền, giật cả
mấy sợi dây thừng trên cột buồm. Ánh đèn cảng chiếu xuống mặt nước, sao
giăng đầy trời.

“Nhưng em muốn biết hết,” Isabel nói, đôi bàn chân trần đong đưa trên

mặt nước. “Anh không thể cứ nói, ‘Không có gì để kể.’” Cô đã moi được
chuyện anh học trường tư, có bằng kỹ sư Đại học Sydney, nhưng càng lúc
càng thấy tức tối. “Em có thể kể anh nghe rất nhiều chuyện – chuyện bà
em, rồi chuyện bà dạy em chơi dương cầm, những chuyện em còn nhớ về
ông, mặc dù khi ông mất em vẫn còn nhỏ. Em có thể kể nghe chuyện làm
con của thầy hiệu trưởng ở Partageuse. Em còn kể được về anh Hugh và
anh Alfie, hồi nhỏ mấy anh em hay nghịch chiếc xuồng, đi câu cá dưới
sông.” Cô nhìn mặt nước. “Em vẫn còn nhớ hồi đó lắm.” Cô vấn lọn tóc
quanh ngón tay, nghĩ ngợi gì đó, rồi hít một hơi. “Mỗi người cứ như là... cả
một dãy ngân hà để khám phá. Em muốn biết về dãy ngân hà của anh.”

“Em muốn biết gì nữa?”

“Về gia đình anh chẳng hạn.”

“Tôi có một người anh trai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.