ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 83

phòng quan sát vào buổi trưa, trên người không mặc gì cả. “Em thấy nếu
trời đẹp như thế này thì không cần mặc quần áo.”

Anh nhướng một bên chân mày, nửa mỉm cười với cô. “Đẹp thật, nhưng

mình sẽ chán ngay, Izz à.” Anh đón lấy chiếc bánh mì rồi vuốt cằm cô. “Có
những chuyện ta phải làm để sống được trên những hải đăng xa bờ, mình
à... tức là phải làm sao để bình thường: ăn đúng bữa; xé lịch hàng ngày...”
anh bật cười, “với cả mặc áo quần. Mình cứ tin tôi đi.”

Cô đỏ mặt, quay về khu nhà ở và mặc vào đến mấy lớp áo quần - áo lót,

váy lót, áo sơ mi, áo len, mang ủng cao su rồi đi đào khoai, động tác dứt
dạc hơn ngày thường trong ánh nắng chói gắt.

***

Isabel hỏi Tom, “Mình có bản đồ đảo không?”

Anh mỉm cười. “Sợ lạc đường hả? Mình ra đây cũng được vài tuần rồi.

Chỉ cần đi ngược lại hướng nước biển, kiểu gì mình cũng sẽ về tới nhà.
Thêm ngọn hải đăng làm dấu nữa.”

“Em chỉ muốn có một cái bản đồ. Hẳn phải có chứ?”

“Đương nhiên rồi. Có bản đồ của cả khu vực nếu mình muốn, nhưng tôi

không biết có ích gì với mình không. Ở đây đâu có nhiều chỗ để đi.”

“Thì mình cứ chiều em đi.” cô nói rồi hôn lên má anh.

Một lúc sau, cũng trong buổi sáng hôm đó, Tom đi vào bếp, tay cầm một

cuộn giấy lớn. Anh đưa cuộn giấy cho Isabel, làm bộ nghi lễ. “Ước muốn
của bà là mệnh lệnh của tôi, thưa Phu nhân Sherbourne.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.