ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 85

Những vịnh nhỏ, vách đá, tảng đá lớn và các đồng cỏ đều có chú thích

bằng chữ viết kiểu cọ, được rửa tội đặt tên như Bể Thiên Đàng hôm trước,
nào là Góc Bão Tố; Hòn Phản Trắc; Bãi Đắm Tàu; Vịnh Thanh Bình; Đài
gác của Tom; Vách núi của Izzy và còn nhiều tên khác nữa.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chúng như những nơi chốn riêng rẽ. Với tôi

thì tất cả chỉ là Janus thôi,” Tom nói, mỉm cười.

“Đảo là cả một thế giới đầy những khác biệt. Mỗi nơi chốn xứng đáng có

một cái tên riêng, như các phòng trong một ngôi nhà vậy.”

Tom cũng hiếm khi nghĩ về ngôi nhà với những phòng riêng rẽ. Với anh,

nó chỉ là “nhà” thôi. Anh thấy hơi chạnh lòng trước cách cô chia cắt hòn
đảo, tách nó ra thành chỗ tốt, chỗ xấu, chỗ an toàn và chỗ nguy hiểm. Anh
muốn nghĩ về nó thật nguyên vẹn. Hơn nữa, anh còn thấy hơi khó chịu với
những chỗ có tên mình. Janus không thuộc về anh, mà anh thuộc về nó,
như kiểu người bản xứ nghĩ về một vùng đất. Công việc của anh chỉ là coi
sóc đảo mà thôi.

Anh nhìn vợ, cô đang mỉm cười tự hào trước chút khéo tay của mình.

Nếu cô muốn đặt tên cho mọi thứ, có lẽ cũng chẳng hại gì. Và có lẽ rồi cô
cũng sẽ hiểu được cách anh nghĩ về hòn đảo, biết đâu đó.

***

Mỗi khi nhận được thư mời đi họp mặt tiểu đoàn, Tom đều hồi âm. Lúc

nào anh cũng gởi lời thăm, kèm chút đỉnh đóng góp. Nhưng không bao giờ
đến dự. Ừ thì làm việc trên Hải đăng, anh không thể nào đi được ngay cả
khi muốn đi. Anh biết có những người thấy khuây khỏa khi gặp lại một
gương mặt quen thuộc, kể lại câu chuyện xưa. Nhưng anh không muốn dự
phần. Anh đã mất những người bạn – những người anh tin tưởng, từng
chiến đấu, từng uống say và cả từng run cầm cập bên nhau. Anh nghĩ về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.