ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 11

Dường như người nhặt rác không tìm được thứ gì tốt, bèn rời khỏi thùng

rác, tùy tiện ngồi xuống băng ghế, cán gậy đập vào ghế inox phát ra tiếng
lanh lảnh.

Có lẽ cảm thấy Hứa Liên Nhã nhìn chăm chú, bỗng người nhặt rác xoay

đầu lại. Đó hẳn là một người đàn ông bước vào tuổi trung niên, với một
người nhặt rác mà nói, trang phục của ông ta có thể tính là sạch sẽ. Nụ cười
của ông ta không có ý xấu, Hứa Liên Nhã không để ý, tầm mắt dời sang
hướng xe bus rời đi.

Đợi một lúc lâu, cuối cùng xe bus cũng chậm chạp đi đến.

Lúc Hứa Liên Nhã thu ô ở cửa thì nghe thấy giọng nói hơi quen tai.

“Trời mưa mà còn ra đây tăng ca à?”

Nhân lúc cửa xe chưa đóng, Hứa Liên Nhã quay đầu lại.

Chính là người đàn ông ở sạp báo ban nãy, mà đối tượng hiển nhiên là

người nhặt rác kia, người sau khoát tay với anh, dường như nói “anh đúng
là biết chế giễu người khác”.

Cửa xe đóng lại, mưa lất phất rơi trên cửa kính, trong trạm xe bus chỉ

còn lại một tấm biển quảng cáo sáng ngời, cùng hai bóng đen, một cao một
thấp.Bầu trời quang đãng trong ngày tiếp theo khiến người ta phải nheo
mắt. Nhân lúc rảnh rỗi, Hứa Liên Nhã mượn xe máy điện của nhân viên
chạy đến sạp báo.

Lúc này đã đổi người, ngồi sau quầy là một dì luống tuổi, tuổi tác ngang

tầm mẹ của người đàn ông tối qua, nhưng nhìn mặt mũi lại không giống
nhau.

Trên mặt người phụ nữ trung niên được một tầng mây mù che phủ, mệt

mỏi quan sát Hứa Liên Nhã.

Liên Kết Chia Sẽ

    Just a moment...
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.