ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 144

có thể giống em được, anh còn có cơ hội quay về, em muốn về chỉ tổ người
khác chê ghét."

"Cơ hội mà thôi, cơ hội chính là cơ hội, là vấn đề xác suất, trước khi biến

thành thật thì không là gì cả." Khương Dương nói, "Là cậu không muốn
về..."

Lương Chính tự giễu, "Đổi lại là anh thì anh có đồng ý không, quay về

quản lí hồ sơ? Ai mà chẳng biết đó là cương vị sắp xếp cho mấy ông già
bảy tám mươi tuổi về hưu làm, toàn mấy ông già đi vài bước là thở gấp."

Khương Dương nói: "Muốn anh về, có lẽ cũng sẽ không để anh nhúng

tay vào."

Lương Chính hỏi: "Vậy anh làm gì, dựa vào bản lĩnh của anh thì sống ở

đâu chẳng được."

Khương Dương chỉ đáp bốn chữ "anh không cam lòng", Lương Chính

biết ý của anh nên không để anh nhắc đến chuyện này nữa. Có một lần
Khương Dương uống rượu, không biết vô tình hay cố ý mà chụp lấy phần
chân còn lại của anh ta, làu bàu mơ hồ nói: "Trước kia cậu gọi anh một
tiếng anh trai, nhưng anh trai đây đúng là vô dụng, bị đá đi rồi. Nếu anh
còn có thể quay về, thì mẹ kiếp anh nhất định sẽ không để máu trên chân
cậu đã chảy vô ích!"

Câu chữ nói ra như lời thề thốt, an ủi Lương Chính một phen. Cho dù

Khương Dương cứ bình an như vậy cả đời thì anh ta vẫn sẽ khắc ghi phần
tình nghĩa đồng đội này. Mà anh ta cũng biết, Khương Dương muốn quay
về là vì không muốn để người khác xem thường.

Lương Chính nói: "Thuốc mỡ của chị Thủy thật công hiệu, vừa mát lại

thoải mái."

Khương Dương đáp: "Cũng không nhìn xem là ai bôi cho cậu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.