ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 176

Hứa Liên Nhã ngồi lên giường, bất giác xoay mắt cá chân, dù sao cũng

không quen đi giày cao gót, chân đã đau lắm rồi.

"Em cởi giày ra được không?"

Khương Dương đang định ra ngoài nhổ neo, vừa đỡ lấy cửa khoang

thuyền bèn ngoái đầu lại, "Bên ngoài có nhiều chỗ trũng, đừng đi lung
tung, cẩn thận trượt chân."

Hứa Liên Nhã ngoan ngoãn nói: "Em ở đây thôi."

Khương Dương nhổ neo, đẩy thuyền ra khỏi bến tàu, một loạt động tác

ăn khớp nhau, nhìn có vẻ lão luyện.

"Trước kia anh là thủy thủ?" Lúc Khương Dương quay vào buồng lái,

Hứa Liên Nhã hỏi một câu.

"Không phải." Khương Dương có chút bất đắc dĩ trước câu hỏi của cô,

"Chỉ là ở trên biển lâu quá thôi."

Thân thuyền rung một cái, ngọn đèn ở bến thuyền dần dần rời xa, biến

thành một hạt đậu nhỏ phát sáng.

Hứa Liên Nhã dựa vào cửa buồng lại, lặng im nhìn Khương Dương chăm

chú.

So với khi lái xe ban nãy, ánh mắt của anh lúc này chuyên tâm hơn,

không tìm thấy vẻ phất phơ ngày trước. Hứa Liên Nhã không khỏi nhếch
khóe miệng, không rõ là thích con người nào của anh hơn. Hai mắt khác
biệt nhau chắp vá tạo nên một người phức tạp, mà cô thầm cảm thấy may
mắn khi trong vẻ phức tạp này không hề có tối tăm hay ác ý.

Khi ánh đèn ở bến đã hoàn toàn biến thành một dấu chấm, Khương

Dương dừng thuyền lại rồi thả neo xuống, xa xa trước đó là những con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.