ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 232

Khương Dương đưa tay muốn cướp lấy, nhưng Hứa Liên Nhã lập tức

giấu ra sau lưng, nắm chặt vào lòng bàn tay, cách xa anh một bước.

"Trả lại cho anh!" Anh ra lệnh nhưng không cướp lại.

Cô nhìn thẳng vào anh, "Bắt đầu từ lúc nào?"

"Em có lấy nó cũng vô dụng! Nghe lời, trả lại cho anh..."

"Anh trả lời em!" Giọng cô bỗng nhiên trở nên sắc bén, Khương Dương

đã thấy đủ vẻ mặt của cô, cho dù thỉnh thoảng có lạnh nhạt thì phần lớn
thời điểm vẫn ôn hòa như nước, cuồng loạn như vậy khiến anh sững sờ một
lúc.

Nhưng cũng chỉ là một lúc mà thôi, anh tiến bước lên, cứng rắn giật lấy

thứ đồ trong tay cô về.

"Anh không hít!" Hay là nói, suýt nữa đã tái hít thì thích hợp hơn.

Khương Dương vất nó lên bàn trà, túi quá mỏng, hoàn toàn không thể

nào phát tiết được cơn giận của anh, nhẹ nhàng rơi xuống, giống như không
có chút liên quan nào.

"Không có thì anh lấy nó làm gì..." Giọng cô đã khôi phục lại âm điệu

bình thường, mang theo vẻ hời hợt nhàn nhạt.

Cho dù không hít, thì ăn cắp về cũng đã sai rồi.

"Anh..." Khương Dương cứng họng, thành thật trả lời là để thách thức

sức chịu đựng của mình sao, câu trả lời buồn cười biết bao, anh chắc chắn
đã gần như khuất phục rồi. "Không phải như em nghĩ..."

"Vậy anh nói với em biết đi, rốt cuộc là gì."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.