ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 242

Khương Dương kê đầu lên bình nước, xe đấu quá ngắn, anh chỉ đành gập

chân.

Trời đêm trong thành phố không nhìn thấy sao đâu, chỉ có ánh đèn rực rỡ

bất tận.

Cát Tường nói: "Cảnh sát Triệu, nhắc đến cũng khéo, lần trước tôi cũng

thấy anh ở bên đường đấy."

"Thế à?"

"Đúng vậy, lúc đó hình như anh cũng đã uống nhiều rồi. Đó là lần đầu

tiên tôi gặp anh ở bên này, nói với anh rất nhiều, rốt cuộc anh cũng nhớ lại
tôi là ai."

"Ồ..." Khương Dương có chút ấn tượng.

Lúc đó bạn gái cũ chia tay anh đòi về quê, tâm trạng anh không tốt, đi

uống rượu rồi lại nôn ở ven đường. Cát Tường nhặt anh về, khi ấy ông ta
chưa có xe ba bánh, vừa chống gậy vừa đỡ anh.

Hôm nay anh tỉnh táo với hôm đó nhiều, nhưng tâm trạng lại không được

thoải mái như hồi đó, có lẽ là do tuổi tác nên thấy bình tĩnh, khiến người ta
càng không dễ mượn rượu giải sầu.

"Hồi đó cách lần đầu tiên tôi gặp anh có mấy năm rồi, thật không ngờ

còn có thể được gặp lại anh, thật sự rất vui." Nhắc đến chuyện này, Cát
Tường lại lộ ra giọng hưng phấn như trẻ con.

"... Lần đầu tiên chú gặp tôi, là lúc tôi vừa tốt nghiệp." Suy nghĩ của

Khương Dương cũng lay động theo lời của ông ta, "Cũng phải bảy tám năm
rồi..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.