ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 517

sướng của mình. Có lẽ cũng chỉ có những tình nguyện viên áo đỏ đang rảnh
rỗi không có ai đến xin tư vấn mới nhìn mấy lần.

Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương cũng giống thế, khóa mình trong thế

giới nhỏ của hai người, tận hưởng niềm hân hoan thuộc về riêng họ. Cô như
không cam lòng lép vế, vào khoảnh khắc hai chân chạm đất, cô nâng mặt
anh lên, hôn lên đôi môi khô hanh của anh. Lần này Triệu Tấn Dương
không né nữa, anh như muốn lấp đầy lại chỗ trống trong những ngày qua,
đáp lại cô một cách nồng nhiệt.

Người đi ngang qua ngoái đầu nhìn lại, nhưng cũng mặc kệ người ta, hai

người như cây kẹo đường tan chảy dưới cái nắng dính lại với nhau, không
tách ra được, cũng chẳng biết rõ ai là ai.

Có lẽ tia lý trí còn sót lại đã nhắc nhở bọn họ đây là chốn công cộng,

không biết là ai rời đi trước, Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương không hẹn
mà cùng tách nhau ra. Không chỉ có đôi môi họ là ướt át, mà đến ánh mắt
cũng thế.

Nhưng một giây sau, Hứa Liên Nhã lại cảm thấy lý trí vẫn chưa quay về

hết.

Triệu Tấn Dương vẫn ôm cô, nói: "Liên Nhã, chúng ta kết hôn đi."

Vừa rồi cô muốn nói gì nhỉ? Bỗng Hứa Liên Nhã không nhớ ra nổi.

"... Anh nói gì?"

Miệng Triệu Tấn Dương giật giật, trông anh do dự cứ như là hối hận vì

kích động vừa nãy của mình.

Hứa Liên Nhã sợ anh nuốt lời, bèn nói: "Triệu Tấn Dương, em nghe rõ

rồi đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.