ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 667

Vẻ mắt vào giây phút khi đưa đồ ăn vào miệng không hề che giấu đi đâu

được, khóe miệng Cát Tường nhếch lên độ cong thỏa mãn.

Hứa Liên Nhã cũng cười, sợ ông không cắn nổi nên cắt nhỏ thành miếng

cho ông.

"Một thời gian trước bố tôi đã qua đời rồi."

Đây là lần đầu tiên Hứa Liên Nhã dùng những chữ trực tiếp này, lúc

truyền đạt lại với người khác, cô cảm nhận được lực lay động mạnh mẽ từ
nó, có thể bật nhổ mọi tín ngưỡng.

Trong nháy mắt Cát Tường cứng mặt lại, tiếng nhai nuốt cũng dừng.

"Đột nhiên ra đi như thế, tôi cũng không kịp gặp ông ấy một lần cuối

cùng, thậm chí ngay đến di hài ông ấy cũng không tìm được." Hứa Liên
Nhã nói, "Lúc ông bị bệnh, đến một ly nước tôi cũng chưa đưa cho ông ấy,
chú cứ coi như tôi vì ông ấy mà làm chút gì đó báo hiếu."

Cát Tường ngẩn ra nhìn trái táo trong tay, lại cắn một miếng.

"A Dương với tôi cũng không khác gì nhau, chú cứ thuận theo ý anh ấy

đi."

Cuối cùng , Hứa Liên Nhã không nói rõ.

Thuốc duy trì tính mạng cho ông, cũng khiến ông bỏ ra nhiều sinh lực

hơn, số lần Cát Tường ngủ mê càng lúc càng nhiều, Chiều nào Hứa Liên
Nhã cũng đến thăm ông, có lúc chào đón cô là tiếng hít thở không chút sức
lực. Bình thường chưa nói đến mấy câu là Cát Tường lại mệt nhọc - cô cảm
thấy càng lúc ông càng mệt mỏi.

Triệu Tấn Dương toàn đến vào lúc sáng sớm, khéo sao không hề đụng

cô, cô cũng không gặp anh lần nào, nhưng mỗi lần đến đều nghe thấy Cát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.