ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 873

Núi rừng um tùm, trong cơn mưa mịt mù, từng tiếng gọi như bị nuốt lấy,

không ai đáp lại.

Đội ngũ dừng lại, dùng đèn pin soi sáng bốn phía.

Hứa Liên Nhã thấy bia mộ họ Vi ở trước mặt, hoa dại màu vàng bị cơn

mưa quét nằm ngổn ngang.

Khương Mẫn gật đầu với cô, "Bố của Đông Đông đấy."

Giọng mẹ Đông Đông truyền đến: "Cái thằng chết tiệt này chạy đi đâu

rồi không biết, ở đây không có ai."

Ông cụ chỉ vào mấy bông hoa, "Chắc chắn là có ở đây rồi."

Có người trẻ tuổi lên tiếng: "Không phải ở trước mặt có 'động thần tiên'

à, hồi nhỏ bọn cháu hay thích chạy đến đó chơi lắm, liệu hai đứa nó có đến
đó trú mưa không?"

Ông cụ quyết định chia bảy tám người ra làm hai đội, một đội đi đường

khác xuống núi, một đội đi tìm ở "động thần tiên".

Hứa Liên Nhã đi theo đội đến 'động thần tiên'.

Ở trong núi đã hơn nửa tiếng, nhìn đâu cũng thấy giống, không còn nhận

ra con đường lúc tới, nếu A Dương thật sự bị lạc trên núi...

"A Dương —— "

Giọng khản đặc như bị tan vỡ.

"Ở trước mặt đấy." Có người nhắc nhở.

Cái gọi là "động thần tiên" chẳng qua chỉ là trẻ con gọi đùa thế, chứ thực

tế là nơi thôn dân thờ cúng vị thần đường nào đó, cứ thế truyền qua bao thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.