Ta chỉ không biết làm cách nào tiêu diệt nhà ngươi, và ta thấy cần chịu
đựng nhà ngươi một thời gian nào đó. Ngươi là ảo giác của ta, nhưng chỉ từ
một phía mà thôi… tư tưởng và mình cảm của ta, mà chỉ nhưng tư tưởng và
tình cảm ghê tởm nhất và ngu độn nhất. Về phương diện ấy, ta thấy ngươi
quả là thú vị, nếu như ta có thời giờ bận rộn với ngươi…
- Khoan, khoan, tôi tố cáo cậu: ban nãy bên cây đèn đường, cậu chồm lên
với Aliosa và quát: "Chú được nó cho biết! Tại sao chú biết nó vẫn đến với
ta?". Đấy là cậu nhắc đến tôi. Thành thử chỉ một khoảnh khắc nhỏ cậu tin là
tôi có thực. - Người thượng lưu nói một cách mềm mỏng.
- Phải, đấy là chỗ yếu của thiên nhiên… nhưng ta không thể tin ngươi
được. Ta không biết lần trước ta ngủ hay đi lại. Có lẽ lần ấy ta chỉ mơ thấy
ngươi, chứ không phải nhìn thấy trong thực tế
- Nhưng tại sao ban nãy cậu nghiệt ngã với Aliosa như vậy? Anh ta dễ
thương: tôi có lỗi với anh ta về trưởng lão Zoxima.
- Câm đi, không được nói đến Aliosa! Sao ngươi dám như thế, thằng hầu! -
Ivan lại bật cười.
- Chửi mà lại cười, đấy là dấu hiệu tốt. Nhưng hôm nay cậu nhã nhặn với
tôi hơn lần trước nhiều, tôi hiểu vì sao: đấy là quyết định vĩ đại…
- Im đi, không được nói đến quyết định! - Ivan hùng hổ quát lên.
- Tôi hiểu, tôi hiểu, c est noble, c est charmant(1), ngày mai cậu ra toà bảo
vệ ông anh và đem mình ra hy sinh… c est chavaleresque(2)