ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 1065

gì đó có thực, đó là điều tôi thích nhất. Vì bản thân tôi, cũng như cậu, đau
khổ vì sự hoang đường, vì thế tôi thích cái phàm tục của các người. Ở các
người tất cả đều được vạch ranh giới, đây là công thức, đây là hình học, còn
ở chúng tôi toàn là phương trình bất định! Ở đây tôi đi lại và nghĩ ngợi. Tôi
thích mơ ước. Thêm nữa, trên mặt đất tôi thành người mê tín. Ở đây tôi
chấp nhận tất cả các thói quen của các người: tôi thích đi nhà tắm công
cộng, cậu có thể tưởng tượng điều đó; tôi thích xông hơi với các thương gia
và cha cố. Mơ ước của tôi là hoá thân, nhưng là hoá thân triệt để, không trở
lại thành một mụ thương gia béo nặng bẩy funt và tin tất cả những gì mụ
tin. Lý tưởng của tôi là vào nhà thờ và thật lòng đặt cây nến, thề có Chúa
chứng giám. Đấy là giới hạn những cố gắng của tôi. Thì tôi cũng thích học
chữa bệnh ở các người: mùa xuân bắt đầu bệnh đậu mùa, tôi có đi cấy
chủng, giá hôm ấy cậu biết tôi hài lòng như thế nào: tôi cúng mười rúp cho
những người anh em Xlav!… Mà cậu có nghe đâu chứ. Này, hôm nay làm
sao cậu rất bứt rứt. - Người thượng lưu yên lặng một lát. - Tôi biết, hôm
qua cậu đến bác sĩ… Ồ, thế sức khỏe cậu ra sao? Bác sĩ có nói, với cậu
không?.

- Đồ ngốc! - Ivan ngắt lời.

- Còn cậu thì thông minh. Cậu lại chửi phải không? Không phải vì thông
cảm mà tôi hỏi đâu, mà hỏi vậy thôi. Có lẽ đừng trả lời. Bây giờ lại bắt đầu
tê thấp rồi…

- Đồ ngốc. - Ivan lặp lại.

- Cậu vẫn cứ bám lấy ý mình, còn tôi thì năm ngoái tôi đã bị một trận tê
thấp mà đến giờ vẫn còn nhớ.

- Quỷ cũng tê thấp ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.