ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 1067

chứ không phải cơn ác mộng của ta, còn bây giờ ngươi tự xác nhận ngươi
là giấc mơ.

- Bạn ơi, hôm nay tôi dùng một phương pháp đặc biệt, rồi tôi sẽ giải thích
cho bạn rõ. Khoan, tôi dừng lại ở đâu nhỉ? Phải, tôi bị cảm lạnh, nhưng
không phải ở đây, mà ở đằng kia…

- Đằng kia là ở đâu? Nói đi, ngươi ở đây với ta có lâu không, ngươi không
thể đi nơi khác được à? - Ivan kêu lên, gần như tuyệt vọng. Chàng không đi
lại nữa, ngồi xuống đi văng, lại chống khuỷu tay xuống bàn và hai tay ôm
chặt lấy đầu. Chàng giật bỏ chiếc khản tay, bực bội ném nó đi: rõ ràng nó
chẳng có tác dụng gì.

- Cậu bị rối loạn thần kinh. - Người thượng lưu nói, vẻ suồng sã thờ ơ,
nhưng hoàn toàn thân thiện. - Cậu cáu tôi thậm chí chỉ vì tôi bị cảm lạnh,
thế nhưng điều đó xảy ra hết sức tự nhiên. Hôm ấy tôi vội đến dự một tối
ngoại giao ở nhà một bà quyền quý Peterburg đang nhăm nhe lên bộ
trưởng. Nào là áo lễ, cà vạt trong, găng, nhưng tôi vẫn còn ở tận đâu đâu,
và để xuống trái đất với các người, còn phải vượt cả một khoảng không
gian… cố nhiên chỉ trong khoảnh khắc, nhưng tia sáng mặt trời đi suốt tám
phút kia mà, còn đây cậu tưởng tượng xem, mặc áo đại lễ và gilê mở
phanh. Ma quỷ không bị cóng lạnh, nhưng khi đã hoá thân thì tóm lại, tôi
xử sự rất nông nổi và đáp xuống, nhưng trong không gian ấy, trong làn
nước ấy, trên trên lớp đất rắn ấy, rét kinh… băng giá, thậm chí không thể
gọi là băng giá, cậu có thể tượng tượng được: một trăm năm mươi độ dưới
không! Ta đã biết trò đùa của các cô gái nông thôn: trong tiết trời giá băng
ba mươi độ dưới không, họ đề nghị một chàng khờ khạo liếm lưỡi rìu, lưỡi
dính bết ngay vào, thằng thộn bong mất da lưỡi, ứa máu. Mà đấy chỉ âm ba
mươi độ thôi, mà đây âm một trăm năm mươi độ, tôi cho rằng chỉ đặt một
ngón tay vào lưỡi rìu là ngón tay đi đời, nếu như… nếu như có một lưỡi rìu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.