- Thế ngươi không tin Chúa à? - Ivan cười gằn, đầy căm thù.
- Biết nói với cậu thế nào bây giờ, miễn là cậu nghiêm chỉnh…
- Có Chúa hay không? - Ivan lại quát lên, hung hăng.
- A, cậu nghiêm chỉnh đến thế kia à? Bạn thân mến của tôi, xin thề là tôi
không biết, đấy là một lời vĩ đại.
- Ngươi không biết, thế ngươi đã thấy Chúa chưa? Không, ngươi không
phải là vật tự có, ngươi là ta, ngươi là ta, có vậy thôi! Ngươi là thứ cỏ rả,
ngươi là sự tưởng tượng hoang đường của ta.
- Nghĩa là, nếu cậu muốn, tôi với cậu có cùng một thứ triết lý, như thế là
công bằng. Je pense donc que je suis(7), cái đó thì tôi biết chắc, tất cả
những gì còn lại xung quanh tôi, toàn bộ những thế giới này, Chúa và ngay
cả quỷ Sa tăng - tất cả những cái đó đối với tôi không phải là đã được
chứng minh, nó tồn tại tự nó hay chỉ là thiện xạ của tôi, sự phát triển quán
triệt cái tôi riêng của tôi, vốn tồn tại đời đời và đơn nhất… tóm lại, tôi
ngừng lời, vì hình như cậu đang định chồm lên đánh tôi.
- Tốt hơn hết là ngươi kể một giai thoại gì đó! - Ivan thốt lên một cách đau
đớn.
- Có một giai thoại về đề tài của chúng ta, nghĩa là không phải giai thoại,
mà là truyền thuyết. Cậu trách tôi thiếu đức tin: "Ngươi nhìn thấy, vậy mà
ngươi không tin". Nhưng bạn tôi ơi, không phải chỉ có một mình tôi như
vậy, ở đấy tất cả chúng tôi bây giờ đều rối trí, mà chỉ là tại khoa học của
các người. Mới chỉ có nguyên tử, năm giác quan, bốn nguyên tố thì còn tạm