cái nhìn sáng sủa, buột kêu lên. - Thôi mặc nó, kệ xác nó và quên nó đi!
Hãy để cho nó mang theo tất cả những gì anh nguyền rủa và không bao giờ
trở lại nữa!
- Ừ nhưng nó độc ác lắm. Nó chế nhạo tôi. Nó lão xược lắm, Aliosa. - Ivan
nói, run lên vì tức tối. - Nó vu khống tôi, vu khống tôi nhiều điều. Nó nói
lão ngay trước mặt tôi: "Ồ, anh sắp đi lập một chiến công đạo đức, anh sẽ
tuyên bố rằng anh đã giết bố, rằng thằng hầu đã giết bố theo sự xúi giục của
anh…".
- Anh ơi, - Aliosa ngắt lời, - hãy vững tâm: không phải anh giết, không phải
thế!
- Đấy là nó nói, nó, mà nó biết điều đó: "Cậu sắp đi lập một chiến công đức
hạnh, nhưng cậu không tin có đức hạnh, vì thế cậu cáu kỉnh và đau khổ; vì
thế cậu rất hay thù hằn". Đấy là nó nói với tôi về tôi, mà nó biết nó nói gì…
- Đấy là anh nói, chứ không phải nó! - Aliosa buồn rầu kêu lên. - Anh nói
trong lúc ốm đau, đang cơn mê sảng, tự giày vò mình.
- Không, nó biết nó nói gì. Nó bảo: vì kiêu ngạo cậu sẽ ra trước toà và nói:
"Chính tôi giết đấy, vì sao các người co rúm lại vì khiếp sợ các người dối
trá! Ta khinh bỉ ý kiến các người, ta khinh bỉ sự khiếp sợ của các người".
Đấy là nó nói về tôi, và đột nhiên nó thêm: "À, mà cậu muốn được khen
ngợi: tên tội phạm, kẻ giết người mà có những tình cảm cao cả biết bao,
muốn cứu anh nên đã thú tội!" Giả dối biết chừng nào! Aliosa! - Ivan bỗng
kêu lên, mắt long lanh. - Tôi không muốn những quân nhơ bẩn khen ngợi
tôi! Đấy là nó nói dối, Aliosa ạ, nó nói dối, thế với chú là như vậy! Tôi ném
cái cốc vào nó, cái cốc trúng vào mặt nó vỡ tan.