ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 1142

ấy!
Ồ tất nhiên người ta chỉ có thể nói như vậy và thú nhận như vậy một lần
trong đời - trước lúc chết, chẳng hạn khi lên đoạn đầu đài. Nhưng đấy chính
là tính cách của Katia, phù hợp với giây phút này. Đấy chính là Katia hăm
hở đâm bổ đến gặp gã thanh niên phóng đãng để cứu cha; đấy vẫn là Katia
ban nãy, kiêu hãnh và trong trắng, trước tất cả công chúng này, đã hy sinh
sự hổ thẹn thanh nhã của mình, kể về "hành động cao quý của Mitia" chỉ để
làm giảm nhẹ chút nào số phận đang chờ đợi chàng. Nhưng bây giờ, cũng
hệt như thế, nàng hy sinh mình, nhưng vì một người khác, và có lẽ mãi đến
lúc này, chỉ vào giây phút này, lần đầu tiên nàng mới cảm thấy và hiểu rõ
hoàn toàn nàng quý người khác ấy đến mức nào! Nàng hy sinh mình vì lo
sợ cho chàng, đột nhiên nàng tưởng tượng rằng chàng khai như thế là tự hại
mình, như thế là chàng giết cha, chứ không phải người anh, nàng hy sinh để
cứu chàng, cứu danh tiếng, thanh danh của chàng! Tuy nhiên, một điều ghê
rợn thoáng hiện: nàng có vu cáo Mitia khi nói đến mối liên hệ cũ với chàng
không, đấy là vấn đề. Không, không, nàng không cố tình vu khống khi gào
lên rằng Mitia khinh miệt nàng vì nàng tin sâu sắc, có lẽ ngay từ cái rạp
mình sát đất ấy, rằng Mitia chất phác và tôn thờ nàng ngay từ hồi ấy đã
cười khinh miệt nàng. Và chỉ vì kiêu hãnh, nàng gắn bó với chàng bằng
mối tình cuồng loạn và đau đớn, vì lòng kiêu hãnh bị tổn thương, và mối
tình ấy không giống tình yêu, mà giống sự trả thù. Ôi, có lẽ mối tình đau
đớn ấy sẽ trở thành mối tình thực sự, có thể, Katia không mong muốn gì
hơn, nhưng Mitia lăng nhục nàng đến tận đáy sâu của tâm hồn bằng sự
phản bội, và tâm hồn không tha thứ. Phút trả thù đến bất ngờ và tất cả
những gì tích tụ quá lâu và đau đớn trong ngực người phụ nữ bị xúc phạm
buột hết cả ra ngoài luôn một lúc, cũng lại bất ngờ. Nàng nộp Mitia cho toà,
nhưng nộp luôn cả bản thân mình! Tất nhiên, vừa nói xong thì sự căng
thẳng cũng biến mất, và sự xấu hổ đè bẹp nàng. Lại cơn thần kinh, nàng
ngã xuống, nức nở và thét lên. Người ta đưa nàng ra. Lúc người ta đưa
nàng ra, Grusenka từ chỗ của mình gào lên lao đến với Mitia, người ta
không kịp giữ nàng.
- Mitia! - Nàng gào lên. - Con rắn của anh hại anh rồi đó! Nó đã cho các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.