vào công cuộc đó trên chiến luỹ. Đấy là một trong những kỷ niệm sung
sướng nhất của ông thời trai trẻ. Ông có tài sản riêng, theo cách tính thời
trước là ngót một nghìn khẩu. Cái ấp tuyệt vời của ông ở ngay cửa ngõ thị
trấn chúng tôi và tiếp giáp với đất đai của tu viện nổi tiếng của chúng tôi.
Ngay từ hồi còn rất trẻ, liền sau khi nhận quyền thừa kế, ông lập tức thưa
kiện liên miên với tu viện về quyển đánh cả và đốn rừng gì đó, tôi không
biết đích xác, nhưng ông cho rằng, kiện "bọn thầy tu" thậm chí là nghĩa vụ
công dân và khai sáng của mình. Được nghe hết mọi chuyện về Adelaida
Ivanovna mà dĩ nhiên là ông vẫn nhớ và hồi xưa thậm chí ông đã để ý đến,
và được biết vẫn còn thằng bé Mitia bị bỏ mặc, ông liền can thiệp, mặc dù
ông căm ghét và khinh miệt Fedor Pavlovich bằng tất cả tâm hồn trẻ trung
của mình. Đây là lần đầu tiên ông làm quen với Fedor Pavlovich. Ông nói
thẳng với y rằng ông muốn nhận lấy việc dạy dỗ đứa bé. Mãi sau này ông
còn kể, coi đó là một nét đặc trưng rằng khi ông nói với Fedor Pavlovich về
Mitia thì y ngớ ra một lúc, có vẻ như hoàn toàn không hiểu là nói về đứa trẻ
nào, thậm chí dường như y ngạc nhiên rằng y có đứa con trai nhỏ tuổi ở đâu
đó trong nhà. Câu chuyện của Petr Alecxandrovich có thể có phần quá
đáng, nhưng hẳn là phải có một phần sự thật. Quả thật Fedor Pavlovich
suốt đời thích làm điệu làm bộ. Đột nhiên sắm một vai bất ngờ nào đó, mà
cái chính là đôi khi chẳng cần gì phải làm như vậy, thậm chỉ có khi còn trực
tiếp có hại cho mình, như trường hợp này chẳng hạn.
Tuy nhiên, rất nhiều người có đặc điểm ấy, mà là những người rất thông
minh, kể chi đến Fedor Pavlovich. Petr Alecxandrovich sôi nổi lo liệu công
việc và thậm chí được thừa nhận là người giám hộ đứa bé (cùng với Fedor
Pavlovich). Vì người mẹ chết đi vẫn để lại tài sản: một ngôi nhà và trang
ấp. Mitia đến ở với ông cậu họ ấy, nhưng ông ta không có gia đình riêng, và
bởi vì sau khi thu xếp xong công việc, bảo đảm thu được tiền ở các trang ấp
của mình, ông lại vội trở về Paris một thời gian dài, nên ông giao đứa bé