ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 464

cửa, nói với Chúa: "Chúa đi đi và đừng đến nữa… đừng bao giờ đến nữa…
đừng bao giờ, đừng bao giờ". Ông ta thả cho Chúa đi vào "những phố
phường tăm tối của đô thành". Người bị giam ra đi.

- Thế còn ông già?

- Cái hôn nung đốt trái tim ông ta, nhưng ông già vẫn giữ nguyên ý mình.

- Và anh cũng cùng một ý với ông ấy, cả anh nữa chứ? - Aliosa đau buồn
kêu lên.

Ivan bật cười:

- Nhưng đấy là chuyện nhảm nhí thôi mà. Aliosa ạ, đấy chỉ là bản trường ca
ngờ nghệch của một chàng sinh viên ngờ nghệch chưa từng làm thơ bao
giờ. Tại sao chú lại bận tâm đến thế? Hay chú nghĩ rằng tôi sẽ đi thẳng đến
với các tu sĩ dòng Tên để nhập với những người sửa chữa sự nghiệp của
Chúa? Trời ơi, tôi thiết gì kia chứ! Tôi đã nói với chú rồi mà: tôi chỉ muốn
sống đến ba mươi tuổi thôi, rồi sau đó thì đập tan chén rượu đời!

- Thế còn những lộc non vừa hé nở, còn mồ mả của những, người thân
thương, còn người phụ nữ anh yêu! Anh sẽ sống thế nào, anh sẽ thương yêu
họ như thế nào? - Aliosa chua xót thốt lên. - Có thể mang cái địa ngục như
thế trong tim óc được ư? Không, chính anh đang tới nhập bọn với họ… nếu
không thì anh sẽ tự vẫn chứ không chịu đựng nổi!

- Có một sức mạnh chịu đựng hết thảy! - Ivan nói với một nụ cười lạnh
lùng như thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.