chú, - Ivan bỗng thốt lên với một tình cảm bất ngờ, - còn bây giờ tôi thấy
rằng tôi không có chỗ trong tim chú, nhà khổ tu của tôi ạ. Tôi sẽ không từ
bỏ công thức "mọi việc đều được phép làm" đâu, thế thì chú từ tôi chứ hả?
Aliosa đứng lên, đến gần và chẳng nói chẳng rằng, dịu dàng hôn vào môi
anh.
- Trò ăn cắp văn! - Ivan la lên, đột nhiên trở nên hoan hỉ không rõ vì sao. -
Đấy là chú thuổng trong bản trường ca của tôi! Nhưng cảm ơn chú. Đứng
lên, Aliosa, ta đi đi, đến lúc cả hai ta đều phải đi rồi.
Hai anh em đi ra, nhưng họ dừng lại ở bậc thêm quán ăn.
- Thế này này, Aliosa ạ, - Ivan thốt lên bằng giọng cương quyết, nếu như
tôi còn có thể nghĩ tới những lộc non mới hé nở và yêu chúng thì chỉ là vì
nhớ đến chú. Chỉ cần biết: ở đâu đó vẫn có chú là tôi vẫn còn muốn sống.
Như vậy chú đã cho là đủ chưa? Nếu muốn, chú hãy coi đó là lời tỏ tình
của tôi. Còn bây giờ chú đi sang phải, tôi đi sang trái, và thế là đủ rồi, chú
nghe thấy chứ, đủ rồi. Nghĩa là, nếu ngày mai tôi chưa đi (nhưng chắc là tôi
sẽ đi) và chúng ta sẽ còn gặp lại nhau nữa, thì chú đừng nói với tôi một lời
nào về tất cả những chuyện ấy nữa. Tôi khẩn khoản cầu xin chú đấy. Cả về
anh Dmitri nữa, tôi đặc biệt cầu van chú đấy, đừng bao giờ nói với tôi về
anh ấy nữa, - chàng bỗng nói thêm một cách cáu kỉnh, - hết chuyện rồi,
thành tro bụi cả rồi, phải thế không? Còn về phía tôi, tôi cũng hứa với chú
một điều: đến năm ba mươi tuổi, khi tôi muốn "đập tan chén rượu đời" thì
mặc dù lúc ấy tôi đang ở đâu, tôi cũng sẽ tìm về nói chuyện với chú… cho
dù tôi đang ở Mỹ, chú nên biết như vậy. Về chỉ để gặp chú. Lúc ấy tôi sẽ rất
muốn nhìn thấy chú, xem chú ra sao. Này, lời hứa khá long trọng đấy.
Chúng ta chia tay nhau lần này có lẽ đến bảy năm, mười năm. Thôi bây giờ
chú về với Pater Xeraficus(10) của chú đi, ông già sắp lìa đời, ông già mất