ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 55

bánh của ân nhân. Nhưng hình như không thể phán xét quá nghiêm khắc
điểm đó trong tính cách của Alecxei, bởi vì bất cứ ai dù chỉ hơi biết anh thì
khi nảy ra câu hỏi về chuyện ấy, thảy đều tin chắc rằng anh thuộc loại dở
điên dở dại dù có đột nhiên được hưởng cả một gia sản thì cũng dễ dàng
hiến tặng luôn khi có lời cầu xin, hoặc hiến cho công việc từ thiện, hoặc
thậm chỉ có khi cho một kẻ bịp bợm khôn khéo, nếu như hắn xin xỏ.


Nói chung anh dường như hoàn toàn không biết giá trị đồng tiền, tất nhiên
không phải là theo nghĩa đen. Khi được người ta cho tiền tiêu vặt (mà anh
không bao giờ xin) thì hàng tuần liền anh không biết dùng tiền làm gì, hoặc
không hề biết dè sẻn gì hết, tiêu phăng trong nháy mắt. Petr
Alecxandrovich Miuxov, một người rất kỹ tính về mặt tiền nong và về sự
chính trực tư sản, sau này, khi đã xem xét kỹ Alecxei, có lần đã thốt lên câu
danh ngôn về anh như sau: "Đây có lẽ là người duy nhất trên thế gian mà
nếu bỗng nhiên bị bỏ mặc một mình, không có chút tiền nong nào trong
một thành phố lạ một triệu dân thì anh ta cũng không khốn đốn, không chết
đói chết rét, bởi vì tức khắc sẽ có người cho ăn và thu xếp cho, mà nếu
không ai thu xếp cho thì anh ta cũng sẽ tự thu xếp được ngay, chẳng phải
gắng gỏi gì hết và cũng không một chút quỵ luỵ, còn người giúp anh ta
không hề cảm thấy đó là gánh nặng, trái lại có lẽ còn coi đó là niềm thích
thú".


Anh không theo hết bậc trung học: còn một năm nữa hết cấp, anh bỗng nói
với hai bà kia rằng anh về nhà bố có việc, một việc mà anh chợt nghĩ ra.
Hai bà rất lưu luyến anh, không muốn để anh đi. Đi đường không tốn kém
lắm, hai bà không cho anh cầm cố chiếc đồng hồ gia đình vị ân nhân tặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.