rằng nếu việc này mà hỏng thi sau đó không còn gì nữa, "chỉ còn nước cắt
cổ hay trấn lột một người nào đó để có ba ngàn rúp, hết đường rồi…". Khi
chàng kéo chuông thì đã bảy giờ rưỡi tối.
Thoạt đầu, công việc có vẻ xuôi lọt: vừa báo tin xong, chàng được tiếp đón
nhanh chóng lạ thường. "Cứ như thể bà ấy đang chờ ta đến", - Mitia thoáng
nghĩ, tiếp đó, khi chàng vừa được đưa vào phòng khách thì bà chủ gần như
chạy xộc vào và nói thẳng rằng bà đang đợi chàng…
- Tôi đợi anh, tôi đợi anh! Tôi không hề nghĩ rằng anh lại đến thăm tôi, hẳn
anh cũng đồng ý như thế, nhưng tôi vẫn đợi, chắc anh ngạc nhiên về linh
cảm của tôi, Dmitri Fedorovich ạ. suốt buổi sáng nay tôi tin chắc rằng anh
sẽ tới.
- Quả là đáng ngạc nhiên, thưa bà. - Mitia nói lúng túng ngồi xuống, -
nhưng… tôi đến có một việc cực kỳ quan trọng… việc quan trọng nhất
trong những việc quan trọng, đối với riêng tôi thôi, thưa bà, với riêng tôi
thôi, và tôi đang vội…
- Tôi biết là có việc cực kỳ quan trọng, anh Dmitri Fedorovich ạ. đây không
phải là linh tính, không phải là khuynh hướng lạc hậu tin vào phép lạ (anh
có nghe tin về trưởng lão Zoxima chứ?), đây là sự chính xác toán học: anh
không thể không đến, sau tất cả những gì đã xảy ra với Ekaterina Ivanovna,
anh không thể không đến, không thể không đến, đấy là quy tắc toán học.
- Đó là tinh thần thực tế của đời sống thực, thưa bà, thế đấy ạ! Nhưng, xin
bà cho phép tôi trình bày…
- Đúng là tinh thần thực tế, anh Dmitri Fedorovich ạ. Tôi hoàn toàn tán