- Ồ vâng, hiểu tất… nghĩa là… tại sao anh nghĩ là tôi không hiểu? Ở đấy cố
nhiên có nhiều điều thô tục… Cố nhiên tôi có khả năng hiểu đấy là cuốn
nếu thuyết triết lý và viết để truyền đạt tư tưởng.". - Kolia hoàn toàn rối trí -
Tôi là người xã hội chủ nghĩa, Karamazov ạ, tôi là người xã hội chủ nghĩa
bất trị. - Kolia tự dưng bỗng nói.
- Người xã hội chủ nghĩa à? - Aliosa bật cười. - Cậu đã kịp thành người xã
hội chủ nghĩa từ bao giờ vậy? Hình như cậu chỉ mới mười ba tuổi thì phải?
Kolia co rúm người lại.
- Thứ nhất, không phải là mười ba, mà mười bốn tuổi, hai tuần nữa thì
mười bốn. - Nó đỏ bừng mặt. - Thứ hai, tôi hoàn toàn không hiểu tuổi của
tôi có liên can gì đến đây. Đấy là chính ý kiến của tôi, chứ không phải
chuyện tôi bao nhiêu tuổi, phải thế không?
- Khi cậu nhiều tuổi hơn, cậu sẽ thấy tuổi có ảnh hưởng như thế nào đến
chính kiến. Tôi cho rằng cậu nói không phải bằng lời của mình - Aliosa nói
một cách khiêm nhường và bình tĩnh, nhưng Kolia sôi nổi ngắt lời anh.
- Xin lỗi, anh muốn sự vâng lời và chủ nghĩa thần bí. Chắc anh đồng ý rằng
chẳng hạn, đạo Cơ Đốc chỉ phục vụ người giầu và quyền quý, để trói buộc
giai cấp thấp hèn trong sự nô lệ, phải không nào?
- A, tôi biết cậu đọc điều đó ở đâu rồi, nhất định có người nào đó đã truyền
dạy cho cậu? - Aliosa kêu lên.
- Xin lỗi, tại sao nhất định là phải đọc? Và chẳng có ai dạy gì hết. Tôi ự
mình… Xin nói để anh biết tôi không chống Chúa Kito. Đấy là một người