ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 93

Petr Alecxandrovich không nói hết, và hết sức ngượng ngập, ông ta ra khỏi
phòng.

- Đừng bận tâm, tôi xin ông… - Trưởng lão bỗng đứng lên bằng đôi chân
yểu ớt của mình, cầm lấy hai tay Petr Alecxandrovich kéo ông lại ngồi
xuống ghế. - Xin cứ yên tâm. Tôi khẩn khoản xin ông cứ là khách của tôi. -
Và Cha cúi chào, quay trở về chiếc đi văng của mình.

- Thưa trưởng lão cao cả, Cha cho biết tính lốp chộp của tôi có làm Cha
phật ý không ạ? - Fedor Pavlovich bỗng hét toáng lên, hai tay nắm lấy tay
ghế bành, như sẵn sàng nhảy chồm ra tuỳ theo câu trả lời.

- Tôi khẩn khoản xin ông đừng bận tâm và đừng ngại. - Trưởng lão nói với
ông ta bằng giọng uy nghiêm… - ông đừng ngại, cứ coi như ở nhà mình.
Cần nhất là đừng xấu hổ quá đáng về bản thân mình, bởi vì mọi sự đều do
đó mà ra cả.

- Cứ như ở nhà à? Nghĩa là cứ tự nhiên à? Ồ, như vậy thì khí quá đấy, quá
đáng đấy, nhưng tôi lấy làm cảm kích mà vâng theo ý Cha! Nhưng thưa
Đức Cha đầy ơn phúc, Cha đừng khuyến khích tôi cứ tự nhiên. Cha chớ
nên liều lĩnh… Mà chính tôi cũng sẽ không làm quá như thế đâu. Đấy là để
giữ gìn cho Cha thôi, tôi bảo trước đấy. Thôi được, tất cả những gì tiếp theo
vẫn còn chìm trong bóng tối, chưa biết rõ ra sao, tuy rằng một số người đã
muốn bôi vẽ mặt cho tôi. Ấy là tôi nói về ông đấy, Petr Alecxandrovich ạ,
còn với Đức Cha thánh thiện, tôi xin thưa: tôi tràn trề phấn khởi! - ông ta
nhổm dậy, giơ hai tay lên - Phước cho cái bụng đã mang thai ngươi và đôi
vú đã cho ngươi bú, đặc biệt là đôi vú! Ban nãy Cha vừa răn tôi: "Đừng quá
xấu hổ về bản thân mình, bởi vì mọi sự đều do đó mà ra cả". Câu đó như
đâm xuyên vào tôi, Cha đã đọc thấu ruột gan tôi. Chính thế, khi đến với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.