bắt đầu đến tôi thường xuyên hơn, hầu như ngày nào cũng đến, tuy trước
kia chúng tôi cũng đã quen nhau. Tôi chẳng biết gì cả… thế rồi bất thình
lình tôi như sáng mắt ra, và thật ngạc nhiên, tôi bắt đầu nhận thấy. Anh biết
đấy, hai tháng nay tôi bắt đầu tiếp một chàng trẻ tuổi khiêm tốn, dễ thương
và dửng đắn, Petr Ilych Perkhotin hiện làm công chức ở đây Chính anh đã
gặp chàng ta nhiều lần rồi. Anh có thấy chàng ta là người đứng đắn,
nghiêm chỉnh không. Chàng ta ba ngày đến một lần, không phải ngày nào
cũng đến (tuy giá như ngày nào cũng đến thì tốt), và bao giờ y phục cũng
chỉnh tề, nói chung tôi yêu mến thanh niên, Aliosa ạ, những thanh niên
khiêm tốn, tài năng như anh, còn chàng ta có đầu óc gần như chính khách,
nói năng rất dễ mến, và tôi thì thể nào tôi cũng nhờ cậy những người có thể
lực nâng đỡ chàng ta. Đấy là nhà ngoại giao tương lai. Cái đêm khủng
khiếp ấy, chàng ta đến tôi vào ban đêm, gần như đã cứu tôi khỏi chết. Thế
còn anh bạn Rakitin của anh thì sao bao giờ cũng đi ủng đến và lê ủng trên
thảm… tóm lại anh ta bắt đầu nói xa xôi bóng gió với tôi điều gì đó, và có
lần ra về, đột nhiên anh ta bóp chặt tay tôi. Anh ta vừa bóp tay tôi xong thì
một chân tôi bỗng đau. Trước đó anh ta đã từng gặp Petr Ilych ở nhà tôi, Và
anh có tin được không, anh ta luôn luôn trêu chọc Perkhotin, luôn luôn trêu
chọc, hằm hè với chàng ta, chẳng rõ vì sao. Tôi chỉ nhìn hai người chạm
trán với nhau, cười thầm trong bụng. Thế rồi có lần tôi ngồi một mình, mà
không, lần ấy tôi nằm, nằm một mình, bỗng nhiên Rakitin đến, và anh hay
tưởng tượng xem, anh ta đem đến một bài thơ rất ngắn, thơ về cái chân đau
của tôi:
Bàn chân nhỏ xinh xinh, xinh xinh
Vì đâu bỗng nhức nhối …
Tôi không nhớ rõ, mấy vần thơ ấy tôi còn giữ đây, rồi lúc nào tôi sẽ đưa
anh xem, cũng hay đáo để, mà anh ạ, không phải chỉ về cái chân đau thôi
đâu, mà có ý nghĩa giáo huấn, ý tưởng thú vị lắm, khốn nhưng tôi quên mất