hãnh! Ôi, thú vật! Tôi là thú vật! Tôi đã làm cho anh ấy phát sốt phát nóng!
Còn kẻ bị kết án, chẳng lẽ anh ta sẵn sàng chịu đau khổ sao. – Katya tức
giận kết luận. – Kẻ như thế có biết đau khổ không? Những kẻ như Mitya
không bao giờ biết đau khổ.
Những lời đó chứa đựng lòng căm thù, sự khinh miệt ghê tởm nào đó.
Thế nhưng nàng đã phản bội Mitya. “Phải thôi, có lúc nàng cảm thấy rất có
lỗi với anh Mitya, nên có lúc nàng căm thù anh ấy” – Alyosha nghĩ bụng.
Anh muốn đấy chỉ là “có lúc”. Trong những lời cuối cùng của Katya, anh
nghe thấy sự thách thức, nhưng không nêu ra.
– Hôm nay tôi mời chú lại để chú hứa với tôi sẽ thuyết phục Mitya.
Hay theo ý chú, chạy trốn cũng là không ngay thẳng, không dũng cảm, hay
là... không đúng tinh thần Kitô giáo, phải thế không? – Katya nói thêm, càng
có vẻ khiêu khích hơn.
– Không, không sao. Tôi sẽ nói hết với Mitya... – Alyosha ấp úng. –
Anh ấy mời chị hôm nay vào thăm anh ấy! – Anh bỗng nói thẳng tuột, kiên
quyết nhìn vào mắt nàng. Nàng giật mình và hơi nhích ra xa anh một chút
trên đi văng.
– Tôi à?... Như thế có thể được không? – Nàng lắp bắp, mặt tái đi.
– Có thể và cần phải như vậy! – Alyosha vẫn bền bỉ và tươi tỉnh hẳn
lên. – Anh ấy rất cần chị, chính là bây giờ. Tôi sẽ không nói với chị về
chuyện đó và làm chị đau khổ quá sớm, nếu không cần thiết. Anh ấy ốm,
như người mất trí, luôn luôn đòi mời chị đến. Anh ấy mời chị đến không
phải để giải hòa, miễn là chị đến, đứng ở ngưỡng cửa. Từ hôm ấy có nhiều
điều đã xảy ra với anh ấy. Anh ấy hiểu là anh ấy có lỗi vô cùng với chị. Anh
ấy không muốn xin tha thứ: “Không thể tha thứ cho tôi được” – chính anh
ấy nói, chỉ cần chị đến đứng ở ngưỡng cửa...
– Chú nói với tôi đột ngột quá... – Katya lắp bắp. – Trong tất cả những
ngày qua tôi vẫn cảm thấy chú sẽ đến đưa ra đề nghị ấy... Tôi vẫn biết rằng