– Cô không muốn tha thứ! – Mitya quát lên với Grushenka, giọng trách
móc điên rồ.
– Yên tâm, tôi sẽ cứu anh ấy cho cô! – Katya thì thầm nói nhanh và
chạy ra khỏi phòng.
– Em có thể không tha thứ cho cô ấy, khi cô ấy đích thân nói với em:
“Tha lỗi cho tôi”? – Mitya lại kêu lên một cách chua xót.
– Anh Mitya, đừng trách chị ấy, anh không có quyền! – Alyosha sôi nổi
lớn tiếng nói với anh.
– Miệng cô ta nói những lời kiêu hãnh, chứ không phải trái tim cô ta. –
Grushenka nói với giọng kinh tởm. – Cô ta mà giải thoát cho anh thì em sẽ
tha thứ hết...
Nàng im bặt, dường như đè nén cái gì trong lòng. Nàng vẫn chưa thể
hồi tâm. Sau này mới biết nàng vào đây hoàn toàn tình cờ, hoàn toàn không
nghi ngờ gì, không ngờ sẽ có cuộc gặp gỡ vừa rồi.
– Alyosha, chạy theo chị ấy! – Mitya vội nói với em. – Nói với chị ấy
tôi không biết nên nói gì... đừng để chị ấy ra đi như thế!
– Tôi sẽ trở lại với anh trước buổi tối! – Alyosha nói to và chạy theo
Katya. Anh đuổi kịp nàng khi nàng đã ở ngoài bức tường bệnh viện. Nàng đi
nhanh, vội vã, nhưng khi Alyosha vừa đuổi kịp nàng, nàng nói nhanh với
anh:
– Không, trước người phụ nữ ấy tôi không thể tự hành tội mình! Tôi
nói với cô ta “hãy tha thứ cho tôi” bởi vì tôi muốn thẳng tay tự hành tội tôi.
Cô ta không tha thứ. Vì thế tôi yêu cô ta! – Katya nói thêm, giọng lạc hẳn đi,
mắt nàng lóe lên niềm hằn học man rợ.